HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 380

“Chuyện riêng làm sao nhắn giúp? Nếu không thì tội gì tôi phải chạy

đến đây khi mọi người đi ăn trưa?” Đôi mắt đẹp của Tang Du trừng lên, hai
tay siết chặt nghe xương kêu răng rắc.

Thẩm Tiên Phi thấy thế thì vội vàng khuyên giải: “Em đừng dọa người

ta thế chứ”.

Giang Văn Khê rụt rè nhìn hai người, vị Tổng giám đốc Tang này đúng

là công tư phân minh, hai hôm nay Lạc Thiên đưa cô đến công ty xong thì
đến khu nghỉ mát hoặc nhà hàng, lẽ nào là cố ý tránh Tổng giám đốc Tang?

“Quá tam ba bận. OK, tôi không tin anh ta có thể trốn cả đời.” Tang Du

cười lạnh tanh, sau đó nói với Giang Văn Khê bằng giọng cực kỳ dịu dàng,
“Phiền cô nhắn lại với Tổng giám đốc Lạc rằng, mỗi ngày đúng vào giờ
này, tôi nhất định sẽ không ngại gian khổ đến đây thăm hỏi, cảm ơn”. Nói
xong cô quay người bước ra cửa bằng những bước chân thanh lịch.

Thẩm Tiên Phi tỏ ra bất lực, định đi theo thì bỗng hỏi Giang Văn Khê:

“Xin hỏi gần đây cô có thấy một cô gái tên Tăng Tử Kiều đến tìm Tổng
giám đốc Lạc, hoặc có nghe điện thoại của cô ấy không?”.

“Ưm... không có.” Từ tối hôm lễ Tình Nhân, cô đã không thấy Tăng Tử

Kiều xuất hiện nữa, sau đó cũng chưa từng nghe Lạc Thiên nhắc đến cô ấy.

“Ừ, cảm ơn”, Thẳm Tiên Phi nhướn môi, theo Tang Du rời khỏi đó.

Loáng thoáng, Giang Văn Khê nghe thấy giọng Tang Du tức tối vẳng

lại: “Hắn ta giỏi thì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng
trốn em đi. Chỉ cần ngày nào chưa tìm ra Tăng Tử Kiều, em sẽ không tha
cho hắn ngày đó”.

Giang Văn Khê nghe loáng thoáng rằng Tăng Tử Kiều đã mất tích.

Lời Tang Du nói, cô kể lại không sót một chữ cho Lạc Thiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.