HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 400

Cô tự xoa dịu mình, lấy bộ quần áo để thay rồi chui vào phòng tắm.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Lạc Thiên buông tài liệu xuống, bắt đầu

thẫn thờ.

Trong tích tắc, anh có phần không thích nghi được, cô nam quả nữ ở

chung một phòng, hình như tệ hại hơn nhiều so với tưởng tượng của anh,
ngọn cỏ gần hang dường như luôn sợ hãi anh.

Anh chải lại tóc, thở dài, đứng lên chậm rãi đến trước cửa sổ, qua tấm

kính, nhìn ra bên ngoài, vầng trăng cô đơn đang treo lên bầu trời. Trong
ngọn gió đêm, nhành dương liễu phơ phất bên bờ sông, làn nước dưới ánh
sáng của ngọn đèn đường, rực lên một màu vàng óng ánh.

Đã mười năm rồi, anh chưa từng thưởng thức con sông bao quanh thành

phố trong màn đêm thế này. Mong rằng nút thắt trong lòng mười năm nay
sẽ được hóa giải.

Bỗng, sau lưng vang lên một tràng âm thanh lục đục, anh quay lại, nhìn

thấy Giang Vãn Khê mặc áo ngủ hoạt hình, mái tóc xõa dài ướt nước, đang
rón rén ôm gối đầu đi ra phòng khách.

Anh là rắn độc, mãnh thú ư? Nằm chung giường với anh có đến nỗi sợ

hãi như vậy không? Anh có nói mình sẽ làm gì cô ư? Đúng là cô bé ngốc
nghếch!

“Nếu em dám bước thêm bước nữa, anh đảm bảo tối nay em sẽ phải ngủ

ở sảnh khách sạn”, giọng nói mang hơi hướm giận dữ, anh uy hiếp.

Giang Văn Khê dừng bước, không dám đi nữa. Cô quay người lại, mặt

mũi đau khổ, rụt rè nói: “Chuyện lúc nãy, em rất xin lỗi. Em sợ anh nghĩ em
là một kẻ có tâm kế, thế nên em nghĩ mình cứ ngủ ở sofa thì tốt hơn”.

“Thật là em nghĩ thế sao? Chứ không phải sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.