HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 404

Trong đầu cô không ngừng vẽ nên cảnh anh là một công nhân xây dựng,

sau đó ôm đĩa cơm ngồi trên đất, ăn như hùm như hổ, bất giác toét miệng ra
cười. Không khống chế được, cô lấy di động ra, chinh ống kính chĩa vào
anh. Sau khi chụp xong, cô chọn tấm hình anh đang nghiêng đầu đội mũ
xám, trầm ngâm suy tư làm hình nền.

“Chuyện gì mà buồn cười thế?”, Lạc Thiên đến cạnh cô, “Nhờ em chụp

hình, em đã chụp“Vâng, chụp xong rồi”, cô lúng túng cất điện thoại đi.

“Đi thôi, anh đói rồi.” Anh nhẹ nhàng khoác vai cô. Từ chối khéo léo lời

mời nhiệt tình của trưởng và phó giám đốc công tình, lúc đó đã một giờ
chiều, nếu đợi ăn cơm xong, không lâu sau anh lại phải lái xe đến khách
sạn, nơi diễn ra buổi họp lớp, anh không muốn lãng phí thời gian riêng tư ở
bên cô vào bữa ăn với người khác.

Lúc về đến khách sạn, dùng bữa trưa xong, Giang Văn Khê đang băn

khoăn xem có nên đi dạo xung quanh thưởng thức thành phố s mang đầy
hương vị cổ điển hay không, thì ngờ đâu, cô đã bị Lạc Thiên đẩy vào phòng
thẳm mỹ của khách sạn.

Cô tưởng hôm qua chọn xong quần áo thì mọi thứ đã kết thúc, hoàn toàn

bỏ qua một giai đoạn nữa trong tiểu thuyết tình cảm. Chọn xong quần áo,
điều bắt buộc sau đó là phải trang điểm lỗng lẫy.

Cô bị kéo vào phòng thẩm mỹ, mát xa toàn thân rồi trang điểm mặt mũi,

chịu đựng sự cải tạo dài hơn ba tiếng đồng hồ từ đầu đến chân, hóa xấu xí
thành thiên nga, sau đó như một món hàng cao cấp chờ được đem ra bán,
xuất hiện trước mặt Lạc Thiên.

Lúc này đây, Lạc Thiên mặc một bộ âu phục xám bạc được cắt may tinh

xảo với chất vải cao cấp, ngồi trên sofa xem tạp chí, cổ thắt cà vạt cô tặng.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở như bị nghẹn lại, ánh mắt dừng trên gương mặt
tuấn tú của anh, nhất thời không rời ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.