HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 517

Cố Đình Hòa phát hiện phía sau có người bám theo.

Giang Văn Khê quay lại rồi kêu lên kinh hãi: “Là Châu Thiệu Vũ! Hắn

là một tên điên, A Thiên nói hắn muốn giết chúng ta. Đình Hòa, anh phải lái
xe cẩn thận”.

“Ừ, anh thử bỏ hắn lại”, Cố Đình Hòa nói xong đạp mạnh chân ga.

Hai chiếc xe một trước một sau, lao đi với tốc độ cực nhanh.

Phía đường cao tốc bao quanh thành phố, đằng trước đang sửa đường,

Cố Đình Hòa muốn tránh đoạn đó nên bất đắc dĩ phải đánh vô lăng, lúc này
có chiếc xe khác từ một bên lao tới. Cho dù Cố Đình Hòa xoay vô lăng cực
nhanh nhưng xe vẫn đâm vào dải phân cách cao gần nửa mét bên cạnh, đầu
xe hất lên cao, chiếc xe lăn đi vài vòng mới ngừng lại.

Cố Đình Hòa cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, anh lắc lắc đầu,

mở mắt ra, cảm giác cánh tay tê dại, nhận ra cánh tay anh đã bị rách một
mảng lớn, anh cố nén đau, đạp mạnh cửa xe đã méo mó, cuối cùng cũng bò
được ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy xăng đang nhỏ giọt, anh bàng hoàng.

Anh lao đến phía bên kia xe với tốc độ nhanh nhất, ra sức mở mạnh cửa,

đưa tay vỗ mạnh lên mặt Giang Văn Khê: “Văn Khê, tỉnh lại đi! Xe bị chảy
xăng rồi, mau tỉnh đi! Không đi ngay thì muộn mất!”.

Giang Văn Khê hự một tiếng, mở mắt, đưa tay cho Cố Đình Hòa. Anh

bất chấp vết thương trên tay, khó nhọc kéo cô vẫn còn hơi choáng váng ra
ngoài.

“Chạy mau.”

Anh dìu cô vẫn đang loạng choạng chạy được vài bước, sau lưng “ầm”

một tiếng, một luồng hơi nóng cực lớn ập đến, anh đè lên người cô, ngã
xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.