HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 536

Nghiêm Tố thấy tình cảnh đó, không thể để mặc chị mình bị bắt nạt, lập

tức rút một cây gậy ở ngoài, bất chấp tất cả lao đến, hét lên với Hứa Nham
Tùng: “Không được đánh chị tôi!”.

Hứa Nham Tùng đã uống say quay phắt lại, thấy tay Nghiêm Tố cầm

gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này, chị mày
không có tiền thì lão đây tối nay sẽ bán mày cho Lý thọt thôn bên để đổi lấy
tiền”.

“Hứa Nham Tùng, mày sẽ chết thê thảm!”, chị ra sức phản kháng, mẹ

chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị hắn đẩy ngã xuống đất.

“Còn mắng nữa thì tao xé rách miệng mày! Đi cho tao!”, hắn lôi xềnh

xệch chị đi.

Đúng lúc chị bị hắn lôi ra cửa thì Quy Vân cầm cây gậy trên đất lên, đập

manh vào gáy hắn. Chị mở to mắt, nhìn hắn đổ sụp xuống trước cửa.

Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời khỏi ngôi nhà

như địa ngục bao năm nay.

Từ quê lên thành phố N, họ đã đi trọn hai ngày hai đêm.

Sự phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh ra ở nông thôn đã

cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn lắm mới
dành dụm được để thuê một căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số
tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với một trường học để tiếp tục lên lớp,
còn chị lại đi tìm một công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà
chăm sóc Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi.

Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để giúp người ta

làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.