HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 538

Quy Vân men theo đường lớn hẻm nhỏ, điên cuồng tìm kiếm mấy ngày

mấy đêm liền.

Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tố

thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới đều
sụp đổ trước mắt. Mẹ chị không ngừng tự trách mình đã đánh mất Tiểu Lạc
Thiên, thoáng chốc đã bệnh nặng không gượng dậy nổi.

Nghiêm Tố nhìn Quy Vân đã trở nên không còn tỉnh táo, sợ hãi ôm lấy

chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì thì mẹ nhất
định sẽ không gượng nổi nữa”.

Có lẽ tiếng khóc của chị đã thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân cười thê lương:

“Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ sẽ thế nào? Em sẽ
thế nào?”.

Nói xong, hai chị em ôm nhau khóc to.

Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới, nhưng lại

phải đi làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong việc
về nhà.

Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như thế? Quy Vân

giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thiếu đứng đắn.

Bệnh của mẹ đã khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa thì sẽ ổn.

Tuy trên gương mặt Quy Vân đã xuất hiện nụ cười như xưa, nhưng

Nghiêm Tố cứ cảm giác chị đang mang một chiếc mặt nạ.

Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp hơn, tóc cũng

uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố thấy
quần áo mới, giày mới, tủi xách mới thì vui sướng vô cùng, còn cả rất nhiều
đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.