HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 101

Nghe thấy câu đấy, mặt tôi đỏ ửng lên. Thế giới này điên loạn hết cả

rồi, tôi nghĩ.

Trong lúc mất tinh thần bản thân có thể rơi xuống vũng bùn sao? Hay

là nhân lúc hỗn loạn bỏ đi luôn nhỉ? Tôi đã bị lạc trong những suy nghĩ rối
bời của mình. Ánh mắt Trình Chân có chút bối rối, toát ra sự mê hoặc,
giống như hương vị ngọt ngào của sôcôla vậy.

Sức vùng vẫy của tôi ngày càng yếu đi, Trình Chân tiến lại gần tôi, cúi

đầu, nói khẽ: “Thừa nhận đi… chị cũng luôn quan tâm đến em.”

Tiếng tin nhắn vang lên chói tai khiến tôi giật mình, run lẩy bẩy, bừng

tỉnh lại. Tôi lùi về phía sau, gạt tay Trình Chân ra, ánh mắt nhấp nháy
không ngừng.

Sợ Trình Chân lại tiến đến gần hơn, tôi lấy thẻ học sinh từ trong túi ra,

để vào tay cậu ấy, nói: “Quan tâm đến em, là vì chị ghét em.”

Nói xong, tôi quay đầu nhanh chóng đi ra khỏi trường, lên xe taxi đi

luôn. Tôi cầm điện thoại trong tay, ngồi ngẩn ra, nghĩ về nụ hôn vừa rồi. Cứ
như vẫn đang trong mơ vậy, xung quanh ánh nắng chói lóa, khiến tôi không
thể mở mắt ra được, sự đụng chạm mềm mại ấy, dường như vẫn còn vương
lại trên môi tôi.

Tôi thấp thỏm mở điện thoại ra xem, vừa lúc có tin nhắn của Lâm

Nguyên Nhất. Cậu ấy nói: “Bạn mình tổ chức sinh nhật cho một người bạn,
cậu cũng quen đấy, chính là bạn hồi tiểu học của cậu đấy, có muốn đi cùng
không?”

Lúc gần về đến trường, tôi do dự không biết có nên gọi điện thoại lại

cho Lâm Nguyên Nhất, nhưng tay vừa chạm nút ấn số thì tôi lại bắt đầu suy
nghĩ lung tung, có nên đồng ý với cậu ấy không đây? Hình như cũng không
thân thiết đến mức ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.