HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 189

Đôi mắt Trình Chân ánh lên chút lo lắng, sau đó định giải thích, “Đó

là bởi vì…”

Tôi hét to, cắt ngang lời của Trình Chân, “Đủ rồi, chị không muốn

nghe những lời biện hộ đó, chị không quan tâm em có chuyện quan trọng
hay vì muốn ở bên người con gái khác đón Giáng sinh, tóm lại, từ bây giờ
trở đi, chị sẽ không chờ đợi em nữa, không bao giờ tin vào sự hẹn ước nào
cả”.

Lác này, dù là lý do nào đi chăng nữa cũng không thể nào làm lắng lại

sự tức giận trong lòng tôi. Tôi nghĩ mình là một người cô độc trong cái
thành phố này, một người thân không có, đến cả mong muốn đón Giáng
sinh với Trình Chân cũng không thành. Tôi ngốc nghếch ngồi đợi cậu ấy
dưới cây thông Noel mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu ấy lại ở cùng với người
con gái khác. Vừa nghĩ đến điều ấy, tất cả những suy nghĩ, cảm xúc của tôi
như bị dồn ứ lại, trong lòng tôi lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn nỗi đau
ấy.

Chúng tôi bây giờ rốt cuộc là thế nào? Tôi tự hỏi lòng mình. Trong lúc

rối bời thế này, tôi cảm nhận được trái tim mình đang phải chịu sự tác động
nặng nề, nỗi đau khiến con người ta ngạt thở cứ thế từ từ lan dần ra.

Trình Chân sững người nhìn tôi. Hai bàn tay cậu ấy đã nắm chặt lại,

những lời chưa kịp nói ra đã tắc nghẽn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể
cay đắng thốt ra hai từ, “Xin lỗi!”

Hít một hơi sâu, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Trình

Chân, nói rõ từng câu từng chữ một, “Trình Chân, chị không muốn nghe
câu “xin lỗi”, cũng không muốn nghe em giải thích, là do chị không tốt,
ngay từ đầu đã không nên có bất cứ sự mong đợi gì ở em”.

Tôi cảm nhận được nỗi đau đang giày vò trái tim mình, còn Trình

Chân thì có chút sững sờ, lông mày cậu ấy bất giác nhíu lại, khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.