Khương Kỳ vỗ tay hả giận nói: “Hừ! Xem bọn họ còn ngông cuồng
thế nào.”
Hà Thanh Thanh lấy tay đè tờ giấy mấy cái, nói với Bạch Lộc: “Lộc
Lộc, không sao rồi.”
Thật ra Bạch Lộc cũng không phải sợ đám đàn ông bên kia trêu chọc
cái gì, chỉ là vị bên cạnh cô, hiển nhiên đã sớm nhận ra cô ở đây. Cô vẫn
luôn cảm thấy anh sẽ liếc nhìn qua đây, nhưng ngoài dự liệu, từ đầu đến
cuối anh đều không ngẩng đầu.
Không phải xem thường, mà là hình như nhìn thấu từ sớm, thế nên
cũng chẳng tò mò cho lắm.
Bạch Lộc nhớ tới ánh mắt sắc bén khiến cô không thể lẩn trốn.
Đồ ăn bưng lên, nhóm người vây quanh bàn bắt đầu ăn.
Năm món mặn một món canh, thức ăn khá phong phú, cá chép kho,
bốn cái trứng chiên, thịt băm cà tím, bắp cải xào đậu phụ, gà kho hạt dẻ,
canh trứng cà chua.
Cá chép kho ăn rất phiền toái, Đường Giai và Khương Kỳ không thích
ăn, để cho Bạch Lộc và Hà Thanh Thanh kiên nhẫn lừa xương.
Thế là hai cô dời đĩa sang một bên, cùng nhau giải quyết.
Đường Giai nói: “Không ngờ đồ ăn ở đây cũng được, thực đơn còn
nhiều hơn mấy cửa sổ ở trường chúng ta.”
Khương Kỳ lùa mấy miếng cơm, liếc nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói:
“Ban nãy tớ bảo cậu đừng chọn, cậu còn chọn, gà kho hạt dẻ đắt nhất, tớ
đoán chừng chính giám khu trưởng bình thường cũng không ăn như vậy.”