HƯƠU LẠC LỐI - Trang 284

Thích mà đi thổ lộ một người, chưa bao giờ phân biệt thời gian trường

hợp, cho dù hiện tại trên đường phố ồn ào, sau lưng có tiếng rao hàng của
người bán rong, bên cạnh có tiếng khóc ầm ĩ của con nít, cô cũng cảm thấy
hết sức lãng mạn, khiến bầu không khí xung quanh cũng tốt đẹp theo.

Cơ mà điều giày vò chính là thời gian trôi qua rất chậm, ánh nắng rọi

xuống khiến cô hơi chóng mặt, không thấy rõ sắc mặt của anh, mà cô vẫn
đang chờ câu trả lời của anh.

Trong mấy giây ngắn ngủi này, Bạch Lộc nhớ lại rất nhiều thứ.

Cô nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt, tại nơi thân phận chênh lệch, cùng

với sau đó mấy lần chạm mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đều
khiến cô không thể quên, hứng thú của cô đối với anh đã không giống với
mục đích đơn thuần ban đầu. Giống như cô là một bác sĩ, cuối cùng yêu
bệnh nhân của mình.

Đây cũng không phải là một chuyện khó mở miệng. Bạch Lộc cho

rằng mình thích cũng không mù quáng, qua mấy lần quan sát anh cô nhìn ra
được, anh cũng chẳng phải không có ý với cô, nếu không tất cả sự khởi đầu
đều sẽ không tồn tại. Anh sẽ không lưu lại một ánh mắt khắc sâu như vậy
cho cô, cũng sẽ không chủ động gửi ra bức thư kia, lại càng không ngầm
hẹn với cô sau này.

Cho dù anh quá khứ thế nào hiện tại ra sao, Bạch Lộc chỉ chấp nhận

câu trả lời từ anh, dù sao giờ phút này bọn họ vẫn nắm tay nhau.

Cô nắm chặt không buông, anh cũng không bỏ ra.

Có điều kiện tiên quyết như vậy, kết quả dự tính có phải không chênh

lệch quá không.

Thời gian không biết trôi qua mấy giây, có lẽ ánh nắng rọi xuống hừng

hực, giọng anh hơi khàn khàn, nhưng dù sao cũng đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.