Bạch Lộc xem thời gian gửi đi, một rưỡi sáng.
Bạch Lộc chớp mắt nhìn hồi lâu, cho đến khi ánh mắt hơi khó chịu, cô
tắt di động đặt dưới gối đầu, đắp chăn lại lần nữa, xoay người tìm tư thế
ngủ tiếp.
Buổi sáng thức dậy Bạch Lộc nhớ lại giấc mộng này, tình cảnh bên
trong hơi mơ hồ lờ mờ, điều duy nhất khiến cô không thể tưởng tượng, đây
là lần đầu tiên Tần Long xuất hiện trong mộng của cô.
Chỉ là một bóng dáng, lại khiến cô có ấn tượng sâu sắc.
*
Ăn xong bữa sáng, cô dượng ra ngoài trước.
Bạch Lộc cố ý hẹn thời gian hơi muộn, để anh bên kia từ từ đi qua.
Mà cô ở trong thời gian này thu xếp lại một số đồ linh tinh trong hành
lý ban đầu, cuối cùng chừa ra một không gian hoàn mỹ, chất vào tất cả.
Lúc chỉ mang theo một cái va ly ra ngoài, trong lòng Bạch Lộc hết sức
mong đợi, không khỏi nhanh bước muốn mau chóng nhìn thấy anh.
Đi trên đường, bánh xe va ly lăn trên mặt đất, phát ra từng hồi tiếng
vang, cô nhớ tới giấc mộng đêm qua, đột nhiên dừng lại, cô nhìn mặt đất
bằng phẳng dưới đất là thật, lại nhìn phong cảnh xung quanh đều chân thật
sống động, chú chim không biết tên bị kinh động từ ngọn cây bay lên.
Bạch Lộc lặng yên dừng một lúc, khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu tiếp
tục đi về phía trước.
Tần Long không biết đã chờ trước bên ngoài tiểu khu bao lâu rồi, trên
người mặc áo khoác màu xám nhạt, một tay đút túi, thân mình dựa nghiêng