“Con thích cậu ta?” Bạch Tuệ Tiệp không dám tin, “Hiện tại trí nhớ
của con không ổn định, ngay cả tư duy của người bình thường cũng mất rồi
sao?”
Bạch Lộc nhớ Bạch Tuệ Tiệp là trưởng bối, tiếp tục ôn hòa nhã nhặn
đối thoại: “Con thích anh ấy, con là người bình thường, anh ấy cũng vậy.
Cô không thể khinh thường người khác như thế.”
Bạch Tuệ Tiệp nhìn chằm chằm Bạch Lộc mấy giây, sau khi im lặng
thật lâu mới chất vấn: “Con không phải đã biết rõ bối cảnh của cậu ta rồi
ư?”
Bạch Lộc nhìn lại nói: “Vâng.”
Bạch Tuệ Tiệp tạm thời ổn định tâm trạng, hỏi: “Vậy con nói đi, con
và cậu ta quen biết thế nào, bắt đầu từ lúc nào, cậu ta đã nói rõ những gì với
con?”
Bạch Lộc hít sâu mấy hơi, lại cúi đầu đắn đo dùng từ, mím môi nói:
“Anh ấy từ Giang Tư ra ngoài, lúc ở bên trong bọn con từng gửi thư qua
lại, hiểu biết một chút, sau đó chạm mặt mấy lần thì ở bên nhau.”
Bạch Tuệ Tiệp hỏi: “Thư là do ai viết trước?”
Bạch Lộc trả lời: “Anh ấy viết trước.”
Bạch Tuệ Tiệp cắn răng: “Cô biết mà!”
Bạch Lộc nghe vậy ngẩng đầu nhìn bà: “Cô, cô…biết anh ấy ư?”
“Không phải đặc biệt quen biết.” Bạch Tuệ Tiệp vạch rõ trọng điểm,
“Con nên biết cậu ta phạm tội gì!”
Bạch Lộc hơi nhíu mày: “Con biết là tội gì.”