Tiểu thanh long suy nghĩ một chút, cắm ký hiệu trên cây đi qua: “Ta
có mấy phiến lá, ngươi có thể trở về sẽ không lạc đường.”
“Ý kiến hay.” Nàng đồng ý cười tươi, “Phiến lá ở đâu?”
“Ở đây, cửa sổ.” Hắn không có tứ chi, không với ra được, chỉ có thể ở
tại chỗ.
Tiểu bạch lộc nhìn thấy, cam đoan: “Ngươi yên tâm đi.” Nàng nhảy
lên ngậm lấy, thề thốt với hắn, “Ta nhất định sẽ cứu ngươi, ở tại chỗ chờ
ta.”
Tiểu thanh long: “Ừm, ta chờ ngươi trở về.”
Tiểu bạch lộc chạy đi mất bóng dáng trong chớp mắt, nàng biến mất
trong lùm cây phía trước, đi qua mỗi thân cây liền cắm vào một phiến lá.
Tiểu thanh long vẫn chờ đợi trong nhà giam của mình, hắn cúi đầu
liếm vết thương trên người đã lành lại, cầm lấy một cái sừng lân không biết
bị phơi nắng bao lâu, có hình quạt uốn cong, hắn cười vui vẻ: “Tốt xấu
cũng có tác dụng rồi.”