Tần Long duy trì tư thế kia suốt một phút đồng hồ, nhận định hắn ta
không còn sức gây chuyện, anh mới buông tay ra.
Miêu Đầu không chống nổi, xụi lơ trên mặt đất.
Tần Long chẳng thèm ứng phó, đẩy ra đám người chuẩn bị đi ra ngoài.
Phía sau, Miêu Đầu nhất thời đổi quẻ, mau chóng gọi đồng bọn: “Mau
lên, soát người nó cho tao.”
Dứt lời, Tần Long bị đám người chặn lại, vô số đôi tay giữ lấy người
anh.
Có người đẩy anh vào trong phòng, có người giữ cánh cửa khép lại,
lấy nhiều vây một cậy thế hiếp người.
Tần Long lui về chính giữa, sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh liếc
nhìn đám người một vòng, cười nhạo: “Bữa trưa tụi bây ăn gì hả? Chỉ có
chút sức vậy? Muốn đánh nhau sao?”
Miêu Đầu không thuận mắt với vẻ tự tin sắp chết vẫn không sợ của
anh, khí thế đòi tiền của hắn ta càng trở nên càn quấy hơn, giờ có người bảo
vệ, hắn ta cầm đầu quấy rối: “Đừng nói nhảm với nó nữa, vừa rồi cất giấu
cái gì trong túi quần, đừng tưởng tao không biết, lục ra cho tao.”
Thủ lĩnh tăng thêm can đảm, Tần Long không cho bọn họ cơ hội tới
gần, trực tiếp dùng lòng bàn tay bực bội đẩy ra, nhưng đám người này
giống như da trâu, đẩy ra vẫn trở về, trong lúc nhất thời chậm rãi quấn
quanh.
Chỗ này là nơi công cộng, sát vách là văn phòng giám ngục, huống hồ
ở góc phòng đều có máy quay theo dõi, mọi người sống ở đây lâu trong
lòng đã có phòng bị, cho nên không có ai dám ra tay đánh người trước.