Chương 294 [Tử Sinh Đỉnh] Quấn quít si mê đêm
mưa gió
Edit: Yuu Yuu
Ở đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, Đạp Tiên Quân ôm Sở Vãn
Ninh, một đường mưa sa bão táp, phút chốc trở về Vu Sơn Điện. Tiết Mông
trên góc hiên đã đi mất, nghĩ tới cũng thật là, Mai Hàm Tuyết là một kẻ
thông minh như vậy, cũng biết cái gì gọi là tạm thời rút lui.
Nhấc chân đạp cửa, bọn họ mang theo mưa gió ướt đẫm, đi vào đại điện ấm
áp khô ráo bên trong.
Lúc trước vì chờ Sở Vãn Ninh mà giữ lại ngọn đèn đã tắt.
Đạp Tiên Quân không để ý, nếu bướm không lao đến, hắn cũng có thể miễn
cưỡng làm con nhện đi săn, tám chân dày đặc, dụ con mồi vào trong sào
huyệt của mình.
Hắn mạnh mẽ đẩy Sở Vãn Ninh lên giường, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống
nam nhân sắc mặt xanh trắng, ánh mắt băng lãnh, không nói một lời kia.
Hắn cảm giác mình có rất nhiều lời muốn nói, khẽ nhếch khóe môi, sau lại
phun ra một lời không mặn không nhạt, âm u tăm tối,
“Bất luận thế nào, chẳng lẽ bổn tọa cần phải trở thành người như hắn,
ngươi mới nguyện ý ngẩng đầu nhìn bổn tọa thêm một lần?”
Hắn bẻ mặt Sở Vãn Ninh qua, ép buộc đôi đồng tử đen nhánh kia phải nhìn
mình. Tay cảm nhận được, gương mặt này vừa ướt lại vừa lạnh.
“Sở Vãn Ninh, tốt nhất ngươi nên rõ ràng một việc.” Hắn gần như là nghiến
răng nghiến lợi, “Trên đời này đã không còn Mặc tông sư. Dù ngươi có từ
bỏ hay không, hắn cũng không trở về được nữa.”
Sở Vãn Ninh tựa như bị kim đâm trúng, vẻ mặt vẫn chết lặng mơ hồ có
phát run. Phản ứng như thế không còn nghi ngờ gì nữa, khiến cho Đạp Tiên