HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1012

Trừ gửi thư cho Tiết Chính Ung, Mặc Nhiên cũng lén lút viết cho Sư Muội,
nội dung đều là kiến thức về tứ hải, hỏi y mấy chuyện vụn vặt.
Ngòi bút thấm mực trên mặt giấy, từ lúc bắt đầu còn có chữ viết sai, về sau,
tuy không nói là đẹp, nhưng đã đứng thẳng, nét chữ tinh tế thành thục, từ
viết sai cũng ngày càng ít.
Nháy mắt đã qua một năm.
Hôm nay, Tiết Chính Ung uống trà xuân Tân Thượng, lại nhận được một
phong thư của Mặc Nhiên.
Hắn xem xong rồi cười, lại đưa thư cho Vương phu nhân đọc, Vương phu
nhân nhìn qua, cười rộ lên: “Đứa nhỏ này quả thật viết chữ ngày càng đẹp
rồi.”
“Giống một người nhỉ?”
“Ai cơ?”
Tiết Chính Ung thổi lá trà, lấy từ trên bàn một quyển “Thượng cổ kết giới
tập chú”: “Nàng xem có phải giống Ngọc Hành tới bảy phần hay không?”
Vương phu nhân nhận quyển sách vuốt vuốt, kinh ngạc nói: “Thật đúng là
giống.”
“Hắn tới Tử Sinh Đỉnh, bái Ngọc Hành làm sư. Ngọc Hành cũng luôn để
hắn xem chữ của mình, hắn thì chẳng biết mấy chữ. Sau Ngọc Hành dành
chút thời gian dạy hắn cẩn thận, từ tên hắn, từ đơn giản, rồi đến khó.” Tiết
Chính Ung lắc đầu, “Lúc ấy hắn không chịu học cẩn thận, toàn như vẽ bùa
để đối phó, giờ thì lại bắt chước rất giống.”
Vương phu nhân cười nói: “Hắn nên xuống núi nhiều hơn chút, ta thấy hắn
ở bên ngoài, trầm ổn hơn không ít.”
Tiết Chính Ung cũng cười, nói: “Không biết hắn ngao du năm năm, sẽ biến
thành dạng gì. Hắn khi đó bao nhiêu tuổi? Hai mươi hai ư?”
“Hai mươi hai.”
“Ầy.” Tiết Chính Ung thở dài, tựa hồ hơi cảm khái, “Ta vốn còn tưởng rằng
Ngọc Hành sẽ dẫn dắt bọn chúng tới khi hai mươi, người định không bằng
trời định.”
Người định không bằng trời định, Mặc Nhiên cũng nghĩ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.