“Đôi tay đẹp như vậy, giờ cũng có thể hạ xuống một bàn cờ hay.” Hắn lạnh
lùng nói. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Nam Cung Tứ, còn có
tiếng chó sói hắn nuôi, ở ngoài cửa kêu to.
“Thất lễ rồi.” Mặc Nhiên buông tay Tống Thu Đồng ra, sau đó lấy ra một
khăn tay, cẩn thận lau sạch ngón tay mình.
Bên ngoài nhuộm màu long quang, ở đây xuân đêm ban công nở đầy hoa
rực rỡ.
Mặc Nhiên vẻ mặt như thường, như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Tống
Thu Đồng vô duyên vô cớ bị khinh thường, nhưng xưa nay nàng nhịn được,
trong bữa ăn còn đứng dậy, thay Mặc Nhiên rót một ly rượu.
Hắn không uống rượu nàng rót, vì vậy ly kia không được chạm tới.
Nam Cung Tứ nói: “Mặc huynh, không lâu nữa là Linh Sơn Đại Hội rồi,
ngươi dù sao cũng là đồ đệ của Sở Tông Sư, không thể bảo y vứt bỏ mặt
mũi. Đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Ta không tham gia.”
“… Ngươi không phải đang nói thật chứ?”
“Thật.” Mặc Nhiên cười nói, “Đường đệ ta đi là đủ rồi. Khắp các môn phái
trên thiên hạ đều đến Linh Sơn Đại Hội, ta sợ náo nhiệt, không muốn đi.”
Nam Cung Tứ tựa hồ không tin, hắn nheo lại đôi mắt nâu, biểu tình như
chim ưng.
Nhưng con ngươi Mặc Nhiên phẳng lặng, không hề nhìn lại hắn.
Ưng nhìn nham thạch chằm chằm một lát, nhận ra nham thạch thật sự chỉ là
nham thạch mà thôi, không có giấu thỏ không, cũng không giấu hoạt xà.
Hắn dựa vào lưng ghế, chuyển đũa, bỗng nhếch miệng cười: “Thú vị đấy, ở
Linh Sơn Đại Hội ta sẽ không thể gặp ngươi?”
“Không thể gặp ta.”
Tay Nam Cung Tứ lấy thêm ngạch, cười nhạo một tiếng: “Đồ đệ Sở tông sư
lợi hại như vậy, sao lại không tham gia đại hội lớn như thế.”
“…”
Mặc Nhiên thầm nghĩ, thực sự rất khó nói, nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ
nói với Nam Cung Tứ, không phải thế, hắn là xác chết lão quỷ ba mươi hai
tuổi vùng dậy, làm Đạp Tiên Quân đùa bỡn với một đám trẻ con, ngồi trên