HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1022

Nam Cung Tứ không thèm ngẩng đầu, ngược lại nói với Tống Thu Đồng:
“Muội đứng lên làm gì? Ngồi xuống.”
“Không được, Nam Cung công tử, ta thân hèn mọn, vẫn nên để ta đứng thì
hơn.”
Nam Cung Tứ bỗng dưng bạo nộ, quát lên: “Ngồi xuống!”
Tống Thu Đồng hơi co lại, chống lên cạnh bàn, hơi do dự.
Diệp Vong Tích không cứng ngắc như thế, lãnh đạm nói: “Ngươi nghe hắn
đi.”
“Đa tạ Diệp công tử…”
Diệp Vong Tích không hề để ý tới Tống Thu Đồng, mà nói: “Nam Cung
Tứ, ngươi còn muốn làm loạn tới bao giờ? Chưởng môn sắp giận điên lên
rồi. Đứng dậy, trở về cùng ta.”
“Vậy là tốt nhất. Ta thấy ông ấy điên rồi, ông ấy coi ta như đã chết! Về
không nói chuyện, ông ấy không thu hồi mệnh lệnh đã ban lúc trước, ta
không quay về Nho Phong Môn nửa bước.” Nam Cung Tứ gằn từng chữ
một, “Diệp, công, tử, mời ngươi về đi.”
“Ngươi–” Diệp Vong Tích siết chặt quyền, cả người hơi run lên, Mặc Nhiên
bên cạnh nhìn, cảm thấy y lúc nào cũng có thể lật đổ bàn tiệc kéo Nam
Cung Tứ lôi đi, nhưng Diệp Vong Tích là quân tử, y thế mà cứng ngắc áp
xuống căm giận ngút trời.
“Nam Cung Tứ.” Y trầm mặc hơn mấy phần, sau đó mở miệng, giọng khàn
khàn, mang theo chút vẻ mệt mỏi khi đi đường, “Ngươi thật sự phải làm
đến nông nỗi này hay sao?”
“Thì làm sao đâu?”
Diệp Vong Tích nhắm mắt lại, thở dài nhỏ đến không phát hiện, nhắm lại
mở. Y đứng trước bàn, lúc này liếc Mặc Nhiên một cái.
Việc xấu trong nhà không thể cho người nhà biết, chuyện trong phái cũng
không thể để người khác biết, Mặc Nhiên lập tức đứng lên, thi lễ với Diệp
Vong Tích, nói: “Vừa nhớ ra, ta còn hẹn đi lấy y phục vào tối nay, đi chậm
để chủ quán đợi lâu, nên xin phép đi trước.”
Diệp Vong Tích gật đầu với hắn: “Đa tạ Mặc công tử.”
“Không cần đa tạ với không đa tạ, các ngươi cứ từ từ nói chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.