HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1025

Đuôi ngựa là sáng tuỳ ý buộc lên, đồ thuật sĩ là vì mấy ngày trước, y phục
cũ đã hơi chật, hắn đến cửa hàng chọn y phục, dạo một vòng phát hiện có
một bộ bạch y thật đẹp, hắn cũng không nghĩ nhiều, không tự hỏi vì sao
mình thấy bộ y phục ấy đẹp, cứ thể mua nó, mặc lên người.
Nhìn vào gương, hắn bỗng hiểu được.
Hoá ra bạch y, giống với bộ của Sở Vãn Ninh.
Gương đồng hơi mờ, kiếp trước như mộng, Mặc Nhiên nhìn người trong
gương, tựa như nhìn rõ màu sắc giấc mơ này, nhìn thấy chút hình bóng Sở
Vãn Ninh, thấy bóng dáng y.
Nước chưa lau khô, theo đường cong chảy tới cằm.
Hắn đứng trước gương, như hiểu ra, tựa như hắn vụng về bắt chước làm Dạ
Du Thần của Sở Vãn Ninh, chính hắn cũng vụng về bắt chước sư tôn của
mình.
Mặc Nhiên theo bản năng tìm kiếm hình bóng của Sở Vãn Ninh ở hồng
trần, tìm không thấy, tự mình thay thế chậm rãi biến thành y.
——
Năm tháng như thoi đưa. Con người ta hối hận, hoặc là vì cái khác.
Ta không thấy người được, nghĩ nếu người gặp chuyện như vậy, đương
nhiên sẽ làm như thế nào. Người thấy gì sẽ mỉm cười, thấy gì sẽ bưc mình.
Ta mỗi chuyện lúc làm đều nghĩ tới người, làm mỗi chuyện đều muốn
người vui vẻ.
Ta nghĩ “Nếu người ở đây, ta làm như vậy, liệu người có gật đầu hay
không? Có thể nguyện ý khen ta dù chỉ một chút, nói ta làm không hề sai
hay không.”
Ta mỗi ngày mỗi ngày đều như vậy, sâu trong cốt nhục, tạo thành thói quen.
Cho nên về sau, ta cũng chẳng thể tự ý thức được.
Hoá ra thời gian thấm thoát, ta đã sống thành dáng vẻ, của người trong lòng
ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.