HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1038

Cậu nhớ rõ sư tôn nói, cho dù không có thần võ trong tay, thiên chi kiêu tử
vẫn là thiên chi kiêu tử, chỉ là phải trả giá bằng mồ hôi nước mắt và máu
nhiều hơn, cậu không được trời ưu ái từ khi sinh ra, nhưng vẫn có thể vụng
về chăm chỉ cần cù mà bổ sung.
Có đôi khi cậu tập xong một bộ đao pháp, uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu
dật từ giữa rừng trúc hạ xuống, giữa ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua lá cây,
cậu nghiêng đầu, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy trước mắt, tựa hồ có một bóng
dáng nho nhỏ ngồi trên tảng đá, thổi lá cây.
Điều đó làm cậu không khỏi nghĩ tới ngày đó, Sở Vãn Ninh bị thu nhỏ xem
cậu luyện đao, thổi khúc du dương, chỉ cậu khi nào thì đâm, khi nào thì
ngừng.
Tiết Mông nhớ lại đoạn ký ức kia, khúc âm tựa hồ vẫn ở bên tai.
Vì thế cậu nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, lại mở mắt ra thấy một tầng
lá trúc khô rơi xuống phiêu nhiên, đáy mắt cậu chợt loé sáng, rồng bay vù
vù, bóng đao vụt qua, đòn đánh như điện vụt qua nước, lúc thu thế như có
tuyết bay từ từ.
Thu Long Thành lại, cậu đứng thẳng người, lá khô đã bị tước thành thiên ti
vạn lũ, không chút tiếng động rơi xuống bên giày.
Khi cúi đầu, giống như vẫn còn là khuôn mặt non nớt, một thiếu niên thiếu
kiên nhẫn.
Lại giương mắt, mi vũ đĩnh bạt, ánh mắt lành lạnh ổn trọng, như có dòng
suối chảy siết nhanh chóng tới biển, trở nên bình thản mênh mang.
Năm năm.
Tiết Mông ngừng đao, lấy khăn trắng lau mồ hôi, đang muốn thu đao vào
vỏ, chợt nghe tiếng chân dồn dập ở nơi xa, có đệ tử xông vào, miệng không
ngừng thở dốc mà gọi: “Thiếu chủ! Thiếu chủ!”
“Làm sao?” Tiết Mông nhíu mày, “Hoảng hốt rối lên, chẳng có chút dáng
vẻ nào. Có chuyện gì?”
“Hồng Liên Thuỷ Tạ– ” Người nọ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mở miệng thở
dốc, “Hoài Tội, Hoài Tội đại sư đi rồi! Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão– Tỉnh,
tỉnh rồi!!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.