HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1040

“… Được rồi.”
Tiết Mông ủ rũ.
“Phụ thân dạy đúng.”
“Tất nhiên, cha con có khi nào dạy sai.”
Tiết Mông bĩu môi, vẫn không khỏi tò mò: “Cha, sư tôn sao rồi?”
“Khá ổn, Hoài Tội đại sư đã đẩy độc Trích Tâm Liễu ra cho y rồi.”
“A, vậy sư tôn sẽ không biến thành tiểu sư đệ nữa sao?”
“Ha ha, sẽ không.”
Tiết Mông gãi gãi đầu, nghĩ tới không còn gặp được Hạ Tư Nghịch, thế mà
mơ hồ thấy hơi đáng tiếc.
“Vậy, vậy những mặt khác có khoẻ không? Có gì không thoải mái không?”
“Đừng lo lắng, không có, thật ra nếu có, thì chính là y biết mình đã ngủ
suốt năm năm, sắc mặt hơi khó nhìn.” Tiết Chính Ung nhớ tới biểu tình của
Sở Vãn Ninh, cười nói, “May mà y không có nhiều khí lực, bằng không có
thể kéo ta tới hỏi đủ chuyện. À, đúng rồi–“
Ông bỗng nhớ tới gì đó, nói với Tiết Mông: “Mông Nhi, chuyện này để con
làm. Sư tôn con đã rời xa thế nhân lâu như vậy, lỡ nhiều chuyện. Chỉ dựa
vào chúng ta nói với y, chúng ta nói mệt, y nghe cũng không nhớ hết. Vậy,
con hỏi mượn nương con chút bạc, đến chân núi trấn Vô Thường mua chút
sách về đi. Không phải có loại sách năm nào cũng viết sao? Từ chuyện lớn
tới chuyện nhỏ, mua cho y xem qua.”
Tiết Mông vừa nghe, không đúng, cha là ngại cậu ầm ĩ, muốn đá cậu xuống
chân núi làm chân chạy việc thôi.
Nhưng nghĩ lại, làm chân chạy việc cho sư tôn, giống như… Cũng không
có gì khó chấp nhận. Dù sao sư tôn giờ đã ngủ rồi, mình cũng không thể
khẳng định vào phòng sẽ không mất khống chế, làm người tỉnh giấc.
Vì thế thở dài, rất không cam lòng mà nói thầm: “Mua sách thì mua sách
thôi.”
“Mua nhiều chút, nói về Thượng Tu giới, Hạ Tu giới, đều mua chút, bản
thân Ngọc Hành rất thích đọc sánh.”
“Ài, được rồi.” Tiết Mông rất uể oải, một người yên lặng xuống núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.