HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1059

Mặt khác, không thể cưỡng cầu, thì cứ bỏ đi.
Tiết Mông bỗng đỏ mặt, dùng khuỷu tay đẩy Sư Muội, đưa một ánh mắt.
Sư Muội bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Thật sự là ta sao?”
“Đúng thế, huynh khá hợp.”
“Nhưng những thứ này là thiếu chủ chuẩn bị năm năm…”
“Nên ta mới xấu hổ, huynh làm đi, huống chi không phải hôm nay huynh
cũng mang ít đồ tới sao?”
“… Được rồi.” Sư Muội thở dài, y không lay chuyển Tiết Mông được, đành
nhận hộp gỗ rất lớn trên tay sau lưng Tiết Mông, ôm trong tay, đi tới ngồi
xuống trước mặt Sở Vãn Ninh đang ăn thịt cua sư tử.
“Sư tôn, thiếu chủ và ta… Năm năm nay chuẩn bị chút lễ vật, chỉ là chút…
Tâm ý nhỏ, mong sư tôn vui lòng mà nhận.”
Tiết Mông ở phía sau nghe, mặt càng đỏ hơn, cậu vì che giấu lo lắng của
mình, khoanh tay trước ngực, như nhàn nhã xoay đầu đi, ra vẻ hứng thú với
hoa văn khắc trên xà nhà Mạnh Bà Đường.
Người khác đưa lễ vật, theo lý mà nói mở ra luôn có hơi thất lễ, nhưng Sở
Vãn Ninh là sư tôn hai người họ, cũng không muốn nhận vật quá quý giá,
nên nghĩ nghĩ, hỏi một câu: “Là cái gì?”
“Là… Mấy thứ linh tinh mua từ mọi nơi về.” Sư Muội rất thông minh, làm
sao không hiểu tâm ý Sở Vãn Ninh, nên nói, “Đều không có gì đáng giá, sư
tôn nếu không yên tâm, về mở ra xem là được.”
Sở Vãn Ninh lại nói: “Về cũng không khác bây giờ, mở luôn đi.”
“Không không không!! Đừng mở ra!” Tiết Mông sửng sốt, vội vàng quay
lại muốn cướp đi.
Sở Vãn Ninh lại đã mở hộp ra, cuối cùng còn nhàn nhạt liếc cậu một cái.
“Chạy vội như thế, ngươi không sợ vấp ngã à.”
Tiết Mông: “…”
Hộp được thả đầy, toàn là mấy đồ nhỏ linh tinh, có mấy dây cột tóc được
thêu tinh xảo, phát khấu vấn tóc, câu ngọc được giũa tinh xảo, Sở Vãn Ninh
tuỳ tay nhặt lên một lọ thuốc an thần ninh tâm, dưới ánh nến, chữ của Hàn
Lâm Thánh Thủ rực rỡ.
Một hộp này, giá trị liên thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.