nước.
Giờ phút này có khi nằm dưới đáy…
Quay về lấy?
Quanh người, dưới mí mắt nam nhân kia mà đi lấy ư?
Sắc mặt Sở Vãn Ninh hiện tại không phải là đỏ, mà sắc mặt y là xanh. Môi
mỏng mím chặt, rất khuất nhục.
Y không đi.
Vì thế như tên ngốc đứng khoanh tay, dựa lưng vào núi đá, tiếp tục ở nơi
sâu nhất trong thác nước.
Sở Vãn Ninh: “… …”
Nam nhân: “… …”
Bỗng xa xa, người kia cao giọng, do dự hỏi: “Người có muốn bồ kết
không?”
“…”
“Còn có bánh tắm.”
“…”
“Chắc cũng không tới mức vẫn muốn ở đó chứ.”
Sở Vãn Ninh nhắm mắt, vẫn không ra ngoài, lạnh lùng nói: “Ngươi ném
qua đây.”
Người nọ không ném qua, tựa hồ cảm thấy đối với một người xa lạ như
vậy, quá mức thất lễ, quá không tôn trọng. Sở Vãn Ninh ở dưới thác nước
một lúc, nhìn thấy lá đào, dùng linh lực, đưa một quả bồ kết, hai bánh huân
hương, từ từ bay tới chỗ y.
Sở Vãn Ninh nhặt đồ lên, cẩn thận nhìn qua lại sửng sốt một chút.
Bồ kết thì không có gì, người ta đều dùng không khác nhau, nhưng huân
hương người nọ lấy lại là hai mùi hoa mai, mùi hải đường, đúng là mùi y
thích nhất.
Y không khỏi nhìn qua làn nước chảy siết, nhìn nhiều hơn chút về phía thân
ảnh cao lớn.
Nam nhân hỏi y: “Là muốn hai loại này phải không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Tạm được.”