HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1142

[Husky] Chương 137: Sư tôn và ta ngủ ở ngoài

Ngón tay Mặc Nhiên hơi run rẩy, tim đập nhanh tới kỳ cục.
Nơi nam tính là nơi đáng buồn nhất, luôn bị tính sắc chi dục chi phối chứ
không nghe theo lí trí, tuy bản thân hắn cả ngàn vạn lần đều không muốn,
nhưng hạ thân vẫn nóng bỏng cương cứng lên, phồng lớn kỳ cục.
Hắn thấp giọng tự mắng mình một câu, điều chỉnh lại dáng ngồi để người
khác không nhận ra, sau đó cúi người múc cho Sở Vãn Ninh một bát canh
nữa.
Canh vừa đưa qua, ngón tay hắn sượt qua Sở Vãn Ninh, hắn cả kinh, chỉ
cảm thấy tê dại như có điện xẹt qua sống lưng, tay run lên, hơi nghiêng một
chút.
Sở Vãn Ninh nhíu mày, cũng không để ý nhiều thế, bưng canh uống xong,
đỡ cảm giác cay rát giữa răng môi. Mặc Nhiên ở bên cạnh không rên một
tiếng nhìn bờ môi của y, vì cay mà đỏ bừng, như hoa quả tươi non, hoa đầu
cành.
Hôn lên mềm mại, ấp áp, lại ướt át…
“Bốp!”
Mặc Nhiên phủi tay tự tát mình một cái.
Mọi người kinh ngạc ngẩn cả người, lặng ngắt như tờ mà nhìn hắn.
Mặc Nhiên lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, xấu hổ mà nghẹn giọng, khàn
khàn nói: “Có muỗi đậu trên mặt ta.”
“Ai chà.” Bỗng một giọng nữ lanh lảnh vang lên, phá tan kinh ngạc, “Mùa
thu nhiều muỗi lắm, uống no máu rồi đi ngủ đông, Tiên Quân có mang theo
thuốc mỡ thảo dược không?”
“Hả?” Mặc Nhiên sửng sốt một lát, nhìn theo tiếng nói. Người nói là đại cô
nương ngồi ở đầu bàn, bím tóc đen nhánh tết lại, mặc áo khoác bích sắc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.