Nhưng người ta nhiệt tình không thể từ chối, Sở Vãn Ninh cứng đờ, bỗng
một đôi tay duỗi ra, cầm bát khác, đưa cho y.
Trong bát đều là đậu hủ và rau xanh, tuy thanh đạm, nhưng Sở Vãn Ninh
thích.
“Đổi phần với ta đi.” Mặc Nhiên nói.
“… Không đáng lo, ngươi ăn của ngươi đi.” Sở Vãn Ninh không nhận.
Đại nương thấy thế, hơi sững sờ, mới nhận ra, vỗ đầu kêu lên: “Ôi, chẳng lẽ
vị Tiên Quân này không ăn cay được?”
Sở Vãn Ninh thấy nàng áy náy, nói: “Không phải, có thể ăn một chút.” Nói
xong gặp cơm rưới nước canh vào miệng.
“…”
Mấy phần trầm mặc, chỉ thấy mặt Sở Vãn Ninh trước mặt bao nhiêu người
càng lúc càng đỏ, đừng cong cứng đờ hơi run nhẹ, cuối cùng—-
“… Khụ khụ khụ khụ!!”
Ho tới kinh thiên động địa.
Ai nói trên đời không thể chịu nổi chỉ có tình yêu nghèo hèn và hắt hơi chứ.
Rõ ràng còn có món cay.
Sở Vãn Ninh vẫn là đánh giá mình quá cao, xem nhẹ ớt chỉ thiên quá mức,
lập tức sặc tới mặt đỏ tai hồng khó nói, dân xung quanh đều sợ ngây người,
trẻ con không hiểu chuyện, trốn sau lưng người lớn mà cười ha ha, bị người
lớn đánh nhẹ lên đầu.
Mặc Nhiên vội vàng buông đũa, đưa bát canh cho y lần nữa, Sở Vãn Ninh
uống canh, cuối cùng mới đỡ hơn chút, nhưng nóng gặp cay, chỉ làm lưỡi
càng khó chịu, y ngẩng mặt, mặt đã nhuộm hồng, khoé mắt chứa nước,
nước mắt lưng trong mà nhìn Mặc Nhiên như vậy, khàn khàn nói: “Còn
muốn.”
Còn muốn.
Sở Vãn Ninh rõ ràng nói muốn thêm một bát canh, nhưng hai mắt Mặc
Nhiên, bị khuôn mặt như hải đường ngủ xuân nhìn tới nóng cả người,
không tự chủ được mà nghĩ lung tung.
Chỉ nháy mắt như vậy hắn như quay về kiếp trước nhìn nam nhân kia nằm
dưới thân mình, dưới thúc giục của tình dược cùng dục niệm, thở hổn hển,