Lăng Nhi đầu tiên bị doạ, lại lập tức vui vẻ, lập tức đi tới: “May mà Tiên
Quân còn chưa ngủ, cái này cho ngươi, ta hỏi xin của Tam Thẩm, giữa trưa
đã nói với ngươi rồi. Ngươi… Ngươi cầm lấy dùng đi.” Nàng nói, liền ném
túi thuốc vào trong lòng hắn.
Mặc Nhiên mở ra, bên trong có ba hộp thuốc nhỏ.
“Đây là?”
“Thuốc cao thảo dược.” Lăng Nhi nhiệt tình mà nói, cười cười chỉ lên mặt
mình, “Hồi trưa ở ngoài đồng, ngươi nói ngươi bị muỗi đốt…”
“À.” Mặc Nhiên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó hơi xấu hổ,
hắn thuận miệng nói bừa một lý do, cô nương này lại ngốc nghếch tưởng
thật, thật sự tặng hắn cao thảo dược, làm hắn có hơi xấu hổ.
Thôn dân Ngọc Lương Thôn cũng quá thuần phác rồi…
“Có điều bị đốt không nhiều.” Lăng Nhi đột nhiên nhón chân, nghiêm túc
quan sát mặt Mặc Nhiên, cười sáng lạn, “Nhìn không thấy muỗi đốt chỗ
nào.”
Mặc Nhiên ho khan một tiếng: “Dù sao cũng là người tu tiên…”
Lăng Nhi vỗ tay cười nói: “Các ngươi thật sự thú vị, rất là thú vị. Ta nếu
cũng có thiên phú, ta cũng muốn tu tiên, tiếc là duyên phận mỏng.”
Hai người nói mấy câu, Mặc Nhiên liền cảm ơn nàng, cầm cao thảo dược
về phòng. Sở Vãn Ninh đã đổi chỗ, ngồi cạnh bàn, nhàn nhàn đọc sách của
Mặc Nhiên, nghe thấy tiếng động ngước mắt nhìn hắn.
“Cao thảo dược.” Mặc Nhiên ngượng ngùng bảo.
Sở Vãn Ninh nói: “Ngươi thật sự bị muỗi đốt sao? Lại đây ta xem.”
Dưới ánh đèn khuôn mặt Mặc Nhiên như màu mật, hơi rám nắng, nhưng
khiến mặt mày càng thêm anh tuấn, Sở Vãn Ninh nhìn chăm chú một lát,
hỏi: “… Đốt chỗ nào? Ở đâu?”
Mặc Nhiên liền ngại ngùng mà gãi đầu: “Da dày, tan từ lâu rồi.” Hắn nói,
để ba hộp cao thảo dược lành lạnh trên bàn Sở Vãn Ninh, “Ta cũng không
cần, sư tôn giữ lấy đi, người dễ bị muỗi đốt lắm.”
Sở Vãn Ninh không tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Lại kim sang dược với cao thảo
dược, lấy nữa là ta mở hiệu thuốc được rồi.”