HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1177

“… Nếu ngươi mà giã chày trúng tay ta, ngươi đừng tu tiên nữa, về nhà mà
trồng trọt đi.”
Mặc Nhiên liền cười: “Ta cũng chỉ nói một tiếng, không sợ nhất vạn chỉ sợ
vạn nhất.”
Sở Vãn Ninh lười nói nhiều với hắn, nhóm bên cạnh hai người đã bắt đầu
làm, y không muốn quá chậm chạp, vì thế tới cạnh cối đá, nói: “Đến đây
đi.”
Mặc Nhiên liền giã chày gỗ xuống, hạ xuống lần đầu thực trầm, giã lên bột
bánh còn nóng hôi hổi, bột lún xuống, bao lấy chày, hắn lặp lại ba lần, nâng
đôi mắt sáng ngời lên, nói với Sở Vãn Ninh: “Sư tôn, lật lại đi.”
Sở Vãn Ninh liền lật bánh lại, Mặc Nhiên lại giã chày xuống.
Phối hợp mấy lần, tiết tấu của họ giữ rất ổn, cơ bản là Mặc Nhiên nâng lên
lần thứ ba, Sở Vãn Ninh liền lưu loát lật bánh lại, tay y vừa rời đi, Mặc
Nhiên lại giã xuống. Giã bánh thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng phải giữ lực
thật ổn, người giã cần có lực, tinh lực dư thừa, lăn qua lộn lại như thế vô số
lần, bột mới kết dính, dẻo dai, mới tính giã xong.
Bận rộn như vậy một lát, Mặc Nhiên mặt không đỏ tim không đập, nhưng
nhóm nông dân bên cạnh đã hơi mệt, thôi giọng bắt đầu hô: “Một hai ba—-
Một hai ba—-” bọn họ hô là tiết tấu của chày, Mặc Nhiên cảm thấy khá thú
vị, liền làm theo tiết tấu của bọn họ, giã tới cũng kết dính một nửa rồi,
người bên cạnh đã thở hồng hộc, Mặc Nhiên lại không cảm thấy gì cười nói
với Sở Vãn Ninh: “Lại tới đi.”
Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, nam nhân trẻ tuổi kia trán dính đầy mồ hôi,
dưới ánh nắng lấp lánh, như màu mật. Bờ môi hắn cũng hơi giương lên,
không như người bình thường mệt mỏi, nhưng hô hấp đã hơi nặng, ngực
phập phồng.
Thấy Sở Vãn Ninh đang nhìn hắn, hắn sửng sốt một chút, nâng tay áo lau
mặt, đôi mắt sáng như sao, hắn cười: “Sao vậy? Có phải mặt dính bột rồi
không?”
“Không có.”
“Vậy là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.