HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1204

Hắn chỉ thuần tuý ái mộ y, khao khát y, muốn y.
Hắn…
Rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được, hắn yêu Sở Vãn Ninh.
Là yêu.
Hắn hồ đồ như vậy, cố chấp như vậy, hắn ngốc như vậy, không nhìn rõ như
vậy.
Cho tới tận hôm nay, hắn mới rốt cuộc nhận ra rõ ràng.
Hắn yêu Sở Vãn Ninh.
Nghĩ mất bao lâu mới thông suốt, giờ chỉ còn đọng lại tầng đất đá vỡ toạc,
rốt cuộc chuyện hắn không hiểu, rất nhiều chuyện hắn chưa từng có đáp án,
đều chậm rãi với tình yêu muộn màng, ùn ùn kéo tới.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi rõ, không kịp nghĩ sâu.
Liền nghe thấy “tùng” một tiếng, tiếng trống ngừng lại, dư âm gợn sóng
khuếch tán.
Thảo hoàn kia không sớm không muộn, đúng lúc này, dừng bên đầu gối
hắn, hắn ngơ ngẩn nhặt lên, vừa nâng mắt, nhìn thấy Sở Vãn Ninh nhẹ
nhàng thở hắt ra, đưa tay tháo dây che mắt đen, cặp mắt phượng lưu chiếu
nguyệt hoa, thuần triệt nhìn quanh.
Y cũng tò mò, muốn biết khi mình ngừng trống, hoa sẽ dừng ở nhà ai.
Vì thế y đối diện với ánh mắt của Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên: “…”
Không có gì xấu hổ hơn so với lúc hắn đang nhìn lén ngươi, ngươi cũng
nhìn lén hắn, hai ánh mắt chạm nhau, đều cùng né tránh.
Nhưng Sở Vãn Ninh rất nhanh không né tránh nữa, vì y bỗng kính giác,
trên gương mặt anh tuấn đĩnh bạt của Mặc Nhiên, giờ bao phủ một tầng
tình ý ngây thơ phức tạp, lướt qua sao Kim lượn lờ quanh lửa trại, lướt qua
đám đông ồn ào, như vậy thẳng tắp, nóng bỏng lộ ra, không chút che dấu,
cũng che dấu không nổi.
Sở Vãn Ninh hơi mở to đôi mắt phượng.
“Vận may của Mặc Tiên Quân.” Thôn trưởng cười, kéo Mặc Nhiên lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.