HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1208

Y yên lặng xoay chén, đang muốn uống tiếp, chợt nghe thấy Mặc Nhiên đã
kể về Sư Minh Tịnh xong, sau đó dừng một chút, nói một câu:
“Còn một người nữa, người thứ ba, là sư tôn của ta.”
“Khụ khụ khụ!!” Sở Vãn Ninh tựa hồ bị bỏng, y sặc trà, liên tục ho khan,
gương mặt đỏ bừng, y vội cúi đầu lau vệt nước, cũng không ngẩng mặt
nhìn Mặc Nhiên một cái.
Nhưng Mặc Nhiên hiển nhiên không có ý cho y cơ hội chạy trốn.
Cảm tình hèn mọn trên người, ngươi kéo hắn từ đất lên, hắn cũng sẽ chỉ
kinh hoảng thất thố dính bụi đất đầy người, lại muốn trốn vào chỗ tối, cuộn
mình lại, giấu đi.
Sở Vãn Ninh người này quá u sầu, nếu là từ chỗ y, y sẽ luôn cho ngươi một
bóng hình, một cái gáy. Hắn nhìn mãnh liệt như vậy, hung hãn như vậy, mặt
mày tử điện thanh sương, ẩn ẩn đều là ý lôi đình công phạt, nhưng Mặc
Nhiên hiểu rõ, chẳng qua đó chỉ là một lớp mặt nạ được mài giũa tinh xảo
mà thôi.
Hắn từng thấy nhân hồn ôn nhu của Sở Vãn Ninh, trong Mạnh Bà Đường
phủ hơi nước, đáng thương như vậy, bất lực như vậy.
Hắn không muốn để Sở Vãn Ninh tự làm khổ mình nữa.
Sở Vãn Ninh không thể tiếp tục mang mặt nạ đáng sợ như vậy, nếu gia hoả
này không muốn buông bệnh tự tôn xuống, vậy thì hắn sẽ đưa tay tới giúp
y.
Nước trà chỉ đổ ra một chút, đã khô từ lâu, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn không
ngừng lau chỗ vệt nước kia.
Y quen mua dây buộc mình, nên không hề ngẩng đầu.
Dần dần xung quan thật an tĩnh, yên lặng đến có hơi quỷ dị, sau đó có đứa
bé phì cười, giọng được hạ rất thấp, nhưng ai cũng nghe thấy.
“Mẹ ơi, Sở Tiên Quân ngốc thật nhỉ.”
Mẹ nó vội che miệng đứa con không biết cố kỵ của mình: “Hư—-“
Nhưng Sở Vãn Ninh đã nghe thấy rồi.
Ngốc…
Không, Vãn Dạ Ngọc Hành đời này luôn cách biệt với chữ “ngốc”, y kiêu
ngạo sắc bén, lãnh khốc hung hãn, là—-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.