HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1209

“Sư tôn, người còn lau nữa, có khi mặt bàn cũng bị người lau thủng mất.”
Đôi giày đen dừng lại trước mặt y, cách rất gần, gần đến cơ hồ có thể coi là
mạo phạm, sau đó mới ngừng lại. Sở Vãn Ninh nhìn bóng phủ trên mặt đất,
như núi cao ngăn y lại, ép y thở không nổi, ép tới mức khiến y khuất nhục,
cũng có hơi thẹn quá hoá giận.
Y bỗng nhiên có chút phẫn uất, giận chính mình đột nhiên mềm yếu.
Vì thế y ném khăn đi, chợt ngẩng đầu, đầy khiêu khích, mắt phượng mang
chút lửa giận trừng Mặc Nhiên, quả nhiên lại giương cung bạt kiếm.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, Mặc Nhiên không phải không mang cung kính,
không phải không mang ôn hoà nói một tiếng:
“Sư tôn, người để ý ta đi.”
Những lời này như ma chú, cùng cộng sinh với phản ứng của Sở Vãn Ninh,
chỉ có Sở Vãn Ninh biết, mình không phải vì câu “Người để ý ta đi” của
Mặc Nhiên mới ngẩng đầu, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng vậy có ích gì?
Ngoại trừ y, Mặc Nhiên cũng được, mọi người vây xem náo nhiệt xung
quanh cũng thế, đều cảm thấy Sở Vãn Ninh vì một câu năn nỉ, mới nhanh
chóng đáp ứng đồ đệ của mình.
Nhanh chóng.
Không có gì làm cho người khác khuất nhục hơn hai chữ này, cảm thấy mặt
mũi mất hết rồi.
Sắc mặt Sở Vãn Ninh như băng, trong mắt lại có ánh lửa sáng lên.
Nhưng chạm phải, chỉ có ánh mắt ấm áp của Mặc Nhiên, như xuân thuỷ vô
biên, dễ như trở bàn tay, đã bao vây cơn giận của y, hắn khéo mồm khéo
miệng.
Mặc Nhiên nói: “Sư tôn, đáp án thứ ba là người.”
Sở Vãn Ninh không có chỗ để phát tiết cơn giận, nên mặt trở nên vô biểu
tình: “… Ừ.”
Biểu tình của y thật bình tĩnh, thật hờ hững.
Khí độ thập phần thong dong, thật không hổ là Sở tông sư xem nhẹ phong
nguyệt nhân gian, trong lòng lại âm thầm reo hò.
Nhưng Mặc Nhiên nhìn y mà buồn cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.