thấy nàng.
Sau khi Mặc Nhiên nêu câu hỏi xong, chẳng nhìn ai, hắn cảm thấy câu hỏi
này là vấn đề quá tư mật, nhìn ai cũng thấy biệt nữu, đều không thể nói ra,
vì thế dứt khoát nhìn chằm chằm đống lửa.
Lửa trại lập loè trong đôi mắt đen của hắn, ánh lên gương mặt ánh tuấn khi
mờ khi sáng, hắn cứ nhìn ngọn lửa kia, xuất thần hồi lâu, sau đó nói:
“Vậy đầu tiên nói về mẹ ta đi.”
“Mẹ ta mất từ lâu, kỳ thật ta đã không còn nhớ rõ diện mạo của bà ấy, chỉ
nhớ rõ khi có nàng, ta có thể ăn bất cứ thứ gì, ngủ cũng ngon giấc.” Mặc
Nhiên nói, “Cho nên nếu nói tới ba người ta yêu thích nhất, bà ấy sẽ là một
trong số đó.”
Thôn trưởng gật đầu: “Nói tới tình thân, được, coi như là một người với
Tiên Quân đi.”
“Người thứ hai, là sư ca của ta, y đối xử với ta ôn hoà, tuy không cùng
huyết thống, nhưng còn thân thiết hơn huynh đệ thân sinh.”
Đối với đáp án này, Sở Vãn Ninh sớm đã đoán được, bởi vậy cho dù là trên
mặt hay là trong lòng, cũng không có gợn sóng gì lớn. Mặc Nhiên thích Sư
Minh Tịnh, đây là chuyện đã quá rõ ràng, lúc trước y ở Kim Thành Trì, đã
tự tai nghe qua từ lâu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ là nhìn nam nhân dưới ánh lửa trong đêm, hắn có dáng vẻ như đao phủ
khí phách, cực kỳ anh tuấn, trong xương cốt lại có chút cứng đầu cứng cổ.
Một người có khí thân thượng cấp có thể biểu hiện qua ánh mắt, đôi mắt
Mặc Nhiên vừa đen vừa sáng, rất có thần, như ánh đèn trừ khi cháy cạn,
nếu không tuyệt đối sẽ không tắt.
Người có đôi mắt như vậy, vốn dĩ cực kỳ cố chấp.
Sở Vãn Ninh thực sự si mê sự cố chấp như vậy, chỉ tiếc, nửa phân cố chấp
này cũng không thể thuộc về y.
Mặc Nhiên nói tốt về Sư Minh Tịnh như vậy, Sở Vãn Ninh đều không nghe
vào tai, y cảm thấy gió đêm hơi lạnh, nên tự rót cho mình một chén trà
nóng, giữ trong tay, chậm rãi uống.
Nước trà ấm chảy qua yết hầu, chảy xuống bụng, làm huyết nhục cả người
y đều ấm áp, tâm cũng mềm xuống theo.