lợm bám theo.
Nàng nói: “Tiên Quân yên tâm đi, Lăng Nhi không có ý khác, chỉ muốn
cảm ơn hơn nửa tháng nay, Tiên Quân đã chiếu cố Ngọc Lương Thôn thôi.”
Mặc Nhiên lúc này mới nhận giỏ tre, hắn ngồi trên lưng ngựa, rũ mi nhìn
nàng, thành khẩn nói: “Đa tạ cô nương.”
“Tiên Quân khách khí rồi.”
“Ta cảm thấy cô nương hẳn không muốn ở lại thôn lâu.”
Lăng Nhi cười, trong ánh mắt lại có đấu khí: “Ta muốn đến Thượng Tu giới
xem thử, nghe nói tông chủ Nho Phong Môn là người tốt, nguyện ý quảng
tế hàn sĩ thiên hạ, chúng ta là người Hạ Tu giới, chỉ cần là người làm tại
Lâm Nghi, ông ấy sẽ không đuổi chúng ta đi. Ta tuy là nữ, cũng chỉ có thể
nấu cơm rửa bát, vẫn có thể dành chút thời gian làm việc.”
Đương nhiên điều quan trọng nhất nàng chưa nói—- Đệ tử ở Nho Phong
Môn nhiều nhất trong thập đại môn phái, diện tích lãnh thổ của phái lớn, sở
hữu bảy mươi hai thành lớn nhỏ, Lâm Nghi phần lớn sẽ là tiên môn, trên
đường gặp mười người, cũng đã có năm tu sĩ, nàng tới đó, càng dễ tìm một
người chồng tốt.
Sở Vãn Ninh không biết tâm tư của nàng, nghe nói nàng muốn tới Lâm
Nghi, nhíu mày nói: “Sâu trong Nho Phong Môn, không như cô nương nghĩ
đơn giản như vậy. Nếu cô nương muốn định cư lâu dài ở Thượng Tu giới,
không bằng tới đảo Dương Châu Lâm Linh đi.”
“Dương Châu sống không dễ, chi phí ăn mặc quá đắt đỏ.” Lăng Nhi nói,
“Đa tạ ý tốt của Tiên Quân, trong lòng Lăng Nhi tự có suy tính riêng.”
Nếu nàng nói ra mấy lời này rồi, Sở Vãn Ninh biết mình có nói thêm cũng
vô dụng, liền từ bỏ.
Hai người mang theo đồ trở về, thúc roi giục ngựa. Sở Vãn Ninh qua phụ
cận trấn Thải Điệp còn để ý tới chỗ kết giới bên kia, may mà linh lưu mạnh
mẽ, tất cả đều ổn định. Vì thế cưỡi ngựa không nghỉ, tới trưa, bọn họ đã về
tới Tử Sinh Đỉnh.
Sở Vãn Ninh đi báo lại với Tiết Chính Ung, Mặc Nhiên không có gì để
làm, đi dạo loanh quanh, đứng bên cầu Nại Hà thấy một người, đang lau cột
sư tử đá.