HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1222

Gió đêm thôi qua, hắn gối tay sau đầu bước đi nhàn tản, bỗng nhiên cười.
“Sư tôn.”
“Làm sao?”
“Không có gì, thích gọi người thôi.”
“… Ta thấy ngươi ăn tối quá no rồi.”
Mặc Nhiên cười càng ôn nhu: “Đúng vậy, rất no. Sư tôn, về sau ta có thể ăn
cơm cùng người không?”
Biết rõ Mặc Nhiên không có ý khác, nhưng tim Sở Vãn Ninh vẫn lệch mất
hai nhịp, may mà ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ.
“Vì sao, ngươi cãi nhau với Tiết Mông?”
“Không có không có.” Mặc Nhiên xua tay, cười nói, “Chỉ là lâu rồi không
ăn cùng họ, sau năm năm, thấy hơi biệt nữu. Nếu sư tôn thấy ta phiền, ngày
mai ta tìm chỗ khác, tự ăn cũng được.”
“…”
Hắn đương nhiên không thể nói “Người ăn một mình ta thấy thực đáng
thương”, cũng không thể nói “Ta muốn cho người ăn nhiều chút,” những
lời này không cần ra khỏi miệng, Mặc Nhiên đã biết không nói được. Hắn
chỉ có thể kì kèo, nói mình đáng thương, nói mình cần người ở bên, Sở Vãn
Ninh vốn có lòng tốt, sẽ không từ chối hắn.
Mặc Nhiên quả thực thấy ánh mắt y dao động, chỉ thiếu chút lực cuối cùng.
Vì thế nói tiếp: “Có điều, ta cũng không muốn ăn cơm một mình đâu.”
“Vì sao?”
Mặc Nhiên rũ lông mi mềm mại, cười nói lên nửa phần cảm xúc thực, nửa
còn lại để dụ dỗ Sở Vãn Ninh mà thành: “Sư tôn không cảm thấy ư? Một
người cứ tuỳ tiện ăn xong, bảo no bụng.”
Hắn dừng một chút, cánh cẩm tú trong rặng mây đỏ, bị gió thổi tới tóc mái
hắn, má lúm đồng tiền của hắn thực sâu, nhìn đối phương chăm chú.
“Nếu hai người ăn, tâm sự, trò chuyện, nếm được hương vị ngon hơn, vào
bụng ấm hơn. Đó mới là ăn cơm chứ.”
“…”
“Sư tôn, ngày mai ta có thể ăn với người không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.