HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1262

Lúc lên tầng, chuyện cũ cùng tràn về, cùng tiếng bậc thang lâu năm không
tu sửa kẽo kẹt vang lên, mang theo mùi gỗ ẩm, từ từ quay lại.
Y cơ hồ có thể nhìn thấy thiếu niên Mặc Nhiên mở cửa ra, trên mặt mang
vẻ bất cần đời, nhếch mép cười với mình, má lúm đồng tiền mờ mờ, năm
tháng thực sâu.
Thấy y không nói gì, Mặc Nhiên làm như có hơi thất vọng, rủ mắt, nói:
“Cũng có thể là ta nhớ nhầm, bị lẫn lộn…”
“Không sai.”
Mặc Nhiên bỗng ngẩng đầu lên.
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, cười nhàn nhạt: “Ngươi nhớ không sai, là gian này.”
Những lời kia như một đốm lửa, nháy mắt đốt cháy đôi mắt đen láy của
Mặc Nhiên, khoé miệng Mặc Nhiên dần dãn ra thành một nụ cười ngọt
ngào, như ăn được viên kẹo ngon, lại chỉ vào phòng Sở Vãn Ninh giờ ở,
nói: “Còn có, hôm nay sư tôn ở, trước là phòng của ta.”
Hắn rất vui vẻ, thẳng thắn nói.
Sở Vãn Ninh nghe xong lại hơi ngượng, không cười nữa, phẫn nộ nói:
“Chuyện này không nhớ.”
Nói xong đẩy cửa vào phòng, kệ Mặc Nhiên ở ngoài.
“… …”
Ách… Mình làm gì, khiến y không vui rồi?
Đêm đến, Mặc Nhiên không dám tới suối nước nóng, có một số chuyện
không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn cảm thấy dục vọng của mình bây
giờ gần như tới giới hạn rồi, nếu giờ hắn lại nhìn thấy chút da thịt của Sở
Vãn Ninh, hắn không biết mình có thể nhịn làm quân tử nữa hay không,
không đi hái đoá hoa cao lãnh ấy.
Hắn nằm trên giường, gối đầu lên tay, thật sự là chán muốn chết, bắt đầu
nghĩ về mình sẽ ở chung với Sở Vãn Ninh thế nào.
Hắn không phải người thông minh, hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh như con
mèo trắng lớn, hắn muốn đối tốt với Sở Vãn Ninh, muốn chăm sóc con mèo
trắng này, nhưng hắn mới vuốt lông hai cái, mèo trắng đã dùng móng vuốt,
như bị hắn sờ tới không thoải mái, cũng như không như ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.