HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1270

Thế mà còn có mặt mũi để phẫn nộ.
Sở Vãn Ninh cảm thấy lạ trong lòng, y thấy Tiết Mông hỏi rất có lý, không
có đào gốc gác của ngươi lên làm ngươi không vui, nên che che giấu giấu
—-
Cuối cùng còn một chút chưa nghĩ xong, đã nghe thấy Mặc Nhiên nói:
“Chơi nhiều quá, chơi chán rồi, cảm thấy không sướng nữa. Được rồi,
ngươi có thể cút.”
Sở Vãn Ninh: “… … …”
Tiết Mông: “… … …”
Thật lâu sau tĩnh mịch, Tiết Mông bạo phát gào lên làm cả khách điếm
hoảng sợ: “Mặc Vi Vũ, ngươi đồ chó chết không biết xấu hổ! Đồ lưu
manh!!”
“Sao chả được, ngươi nói gì là cái đó, ra ngoài ra ngoài, đừng mẹ nó làm
phiền ta ngủ nữa.”
“Người đừng có mà chạm vào ta! Thấy ghê lắm!”
“Ta ghê ở chỗ nào?”
“Ngươi, ngươi—-” Tiết Mông lắp bắp, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, cậu vốn
cho rằng Mặc Nhiên tự chuốc phiền phức, kết quả Mặc Nhiên mặt dày vô sỉ
phản công, mình mới hai mươi mấy tuổi lại nhớ, ở tuổi này, Nam Cung Tứ
cùng đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới thành thân, tứ công tử của Giang Đông
Đường đã là cha ba đứa con, Mai Hàm Tuyết ở Côn Luân Đạp Tuyết Cung
kia…
Mai Hàm Tuyết còn chưa bị bệnh hoa liễu chết.
Hình như chỉ còn mình là non nớt không biết, Tiết Mông cảm thấy nghẹn
họng.
Cậu không phải vì háo sắc mà nghẹn, cậu kỳ thực không háo sắc chút nào,
nhưng cảm thấy mình trong mặt này không bằng Mặc Nhiên, quăng tám
con phố không thấy bờ, cho nên hắn có thể tránh đi dễ dàng. Mặc Nhiên
nếu tránh không đề cập tới, nếu suy nghĩ sâu sa, Tiết Mông cho rằng trong
đó chắc chắn phải có lý do, nhưng Mặc Nhiên thế mà có thể dùng vẻ mặt
khinh thường không kiên nhẫn mà nói với cậu một câu—-
“Chơi nhiều, chơi chán rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.