HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1271

Tiểu Tiết thiếu chủ cảm thấy mình có hơi không thể chấp nhận, tự tôn bị đả
kích.
Cậu “Ngươi ngươi ngươi”, ngươi nửa ngày, cuối cùng giận dữ gào lên với
Mặc Nhiên: “Dù sao cũng thấy ghê, ngươi không phải là người!”
Nói xong đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Sở Vãn Ninh cũng có hơi nghẹn, tuy y bình tĩnh hơn Tiết Mông, nghe ra
Mặc Nhiên nói những lời đó mang ý khi dễ Tiết Mông, nhưng trong lòng
vẫn dậy sóng, mãi không bình phục.
Tên sát vách dùng từ quá thô lỗ, mắng khẽ một tiếng như mang theo khí tức
hùng sư bùng nổ, một câu mắng thấp giọng kia hợp lại, như thanh gắp than
nóng bỏng, mạnh mẽ đâm vào tim y.
Sở Vãn Ninh nghẹn họng, ánh mắt âm trầm, lại loé sáng.
Bởi vì Mặc Nhiên trước kia từng dạo thanh lâu mà phá giới, y đương nhiên
biết rõ Mặc Nhiên không thuần khiết như Tiết Mông, chỉ là Mặc Nhiên
trước kia, không đủ câu hồn đoạt phách để y không nhịn được mà nghĩ tới,
tưởng tượng ra cảnh như vậy trong đầu.
Nhưng giờ nhắc lại chuyện xưa, Sở Vãn Ninh không thể không nghĩ tới,
thân thể y từng thấy, nóng bỏng, lưu loát, thân thể rắn chắc trong khói lửa
mờ mịt, từng cũng những tiểu bạch kiểm mị hoặc, trắng nõn, các thiếu niên
kiều diễm ướt át cùng triền miên, kích thích trên làn da mịn màng.
Y cảm thấy giận, trong lòng như bị cào.
Trong tức giận cũng khao khát như vậy, đuôi mắt Sở Vãn Ninh nhiễm
hồng, trong bóng đêm, nhuộm màu hải đường…
Tiết Mông đi lại về.
“Mở cửa!”
“… Lại làm sao?”
“Lo cãi nhau với ngươi! Y phục ta đâu!”
“Tự lấy trên bàn đi.”
“Hừ!” Tiết Mông ôm y phục nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cuối cùng cũng an tĩnh, Sở Vãn Ninh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề
của Mặc Nhiên, sau đó tiếng giường kẽo kẹt vang lên, y nghe rõ ràng chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.