HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1272

xác nam nhân sát vách đã nằm về giường, thậm chí y cảm thấy giường run
lên, đỡ lấy thân hình cao lớn nóng như lửa.
Y cảm thấy thật khát, muốn uống nước.
Nhưng y nghe được tiếng Mặc Nhiên nằm xuống, y biết mình đứng dậy,
người kia cũng sẽ nghe thấy động tĩnh bên này, nên y không cử động, như
dáng vẻ băng lãnh bên ngoài, bên trong lại lộ ra nham thạch nóng bỏng.
Sát vạch, Mặc Nhiên kỳ thực cũng hơi bất an.
Nam nhân dục cầu bất mãn có vẻ càng táo bạo, Tiết Mông còn chọn đúng
lúc này tới làm phiền hắn, không khống chế nổi, lúc nãy không biết xấu hổ
mới nói ra câu kia, không biết Sở Vãn Ninh có nghe thấy không.
Nếu chưa ngủ, nhất định đã nghe thấy rồi…
Hắn nằm trên giường, càng nghĩ càng hối hận, lại xoay người qua, Sở Vãn
Ninh chỉ cách một bức tường mỏng nghe được động tĩnh của hắn, chia sẻ
nôn nóng với hắn.
Một lát sau, Sở Vãn Ninh nghe thấy Mặc Nhiên trầm thấp gọi: “Sư tôn…”
“!”
Mặc Nhiên trằn trọc bất an, hắn không nhịn được tấm lòng của mình, nên
thử gọi Sở Vãn Ninh, xem Sở Vãn Ninh có phản ứng gì hay không.
“Sư tôn, người ngủ rồi sao?”
“…”
“Người có nghe thấy không?”
Tâm Sở Vãn Ninh như nổi trống, cảm thấy tim mình đập quá lớn, có chút
khó nhịn, nên lặng lẽ kéo chăn qua đỉnh đầu, muốn dùng chăn bông, che lại
tiếng tim vốn đối phương không hề nghe thấy.
“Sư tôn…”
Nhưng dù cách một tầng chăn, tiếng Mặc Nhiên vẫn gần trong gang tấc,
giống như họ nằm trên một giường, chỉ cần Sở Vãn Ninh xốc chăn lên, có
thể thấy gương mặt anh tuấn của Mặc Nhiên cũng vùng ngực không che
đậy, nghiêng người nhìn y, cặp mắt đen láy sáng ngời, như hổ như sói, như
đói khát nhìn y chằm chằm, muốn đem ý nhập vào máu thịt mà ăn sạch.
“Người có thể nghe thấy ta nói không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.