HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1300

dùng với ta nữa chứ?”
Ngữ khí hắn hoà hoãn, ôn hoà cười, dáng vẻ lễ phép. Nhưng lời hắn nói lại
không chút khách khí, thậm chí hắn còn không đứng lên, nói xong những
lời này, hắn lại nâng tách trà, ghé vào chén sứ men xanh, thổi nhẹ làm hơi
nước bốc lên mờ mịt.
Hắn rủ làn mi dài mảnh, hạ tầm mắt, không nhanh không chậm uống một
ngụm trà.
Hắn trẻ tuổi, anh tuấn, cao lớn lại thong dong, tư thế kia trông tựa hồ hắn
mới là chính chủ của Nho Phong Môn này, là người đứng trên đỉnh cả Tu
Chân giới, mà Nam Cung Liễu, chẳng qua chỉ là con chó dưới toà của hắn
mà thôi.
“Ha ha, Mặc tông sư nói không sai, là kẻ hèn ít tài kẻ hèn ít học, nhất thời
không tìm được từ nào tốt hơn, cho nên—-“
“Nói gì vậy.” Mặc nhiên đặt tách trà xuống, nâng mắt mỉm cười, “Nam
Cung tiên quân từ khi vào điện, lời hay cả một sọt, nếu tiên quân không
nói, còn ai dám nói nữa cơ chứ?”
“Ấy chà, Mặc tông sư quá khen, kẻ hèn không dám nhận.”
“Ai nói ta khen ngươi.” Đôi mắt đen láy của Mặc Nhiên nhìn gã, cười
ngâm ngâm, “Nói được mấy câu chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Tiết Chính Ung chịu không nổi, ông hạ giọng: “Nhiên Nhi—-!”
Xem ra với ông, Sở Vãn Ninh và Nam Cung Liễu trở mặt còn có thể tha
thứ, ít nhất có nguyên nhân, Sở Vãn Ninh cũng có thân phận này, nhưng mà
Mặc Nhiên…
Mặc Nhiên lại không để ý tới Tiết Chính Ung, mà nói với Nam Cung Liễu:
“Lời khen đó, Nam Cung tiên quân vẫn giữ lại mà nói với vãn bối khác đi,
ta là người thô thiển, nghe không hiểu, cũng chẳng buồn nghe.”
Tiết Chính Ung: “… …”
Mặc Nhiên đương nhiên biết mình làm vậy, bá phụ sẽ không thoải mái,
nhưng hắn không hối hận.
Nhiều chuyện trong thiên hạ làm người ghê tởm, tính tình Sở Vãn Ninh
nóng nảy, chịu làm chim đầu đàn. Từ rất lâu lúc trừ ma trong phủ có La
Tiêm Tiêm, Sở Vãn Ninh đã vì chuyện người Trần gia khinh nhục một nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.