Nam Cung Tứ bước lên xoa lông cổ nó, quay lại cười nói: “Tông sư, người
xem, nó đã lớn như này rồi, năm đó người đi, nó còn là con cún bé xíu.”
“Năm ta đi, nó cũng đã trưởng thành vậy rồi.” Sở Vãn Ninh mặt vô biểu
tình nói.
“Ha ha ha ha, vậy sao? Ta luôn cảm thấy nó bé, vẫn là nhãi con thôi.”
“…”
“Tông sư, người tới cưỡi thử xem.”
Nam Cung Tứ nói, lại thôi sáo lên, từ trong rừng vọt ra hai con yêu lang
lông trắng muốt khác: “Mặc tông sư, ngươi cũng tới chơi đi?”
Ba người xoay người cưỡi lên lưng yêu lang, Nam Cung Tứ nói: “Giữ chặt
dây cương hoặc lông cổ nó, chân cũng kẹp chặt, không khác cưỡi ngựa là
bao đâu.” Nói xong hắn cúi đầu nói với Tống Thu Đồng, “Thu Đồng, nàng
cưỡi cùng ta, ta đưa nàng đi.”
Sở Vãn Ninh vốn cho mình mình cưỡi không được, nhưng lúc lên lưng yêu
lang, thử đi mấy bước, cảm thấy cũng không có gì khó, thậm chí linh tính
của yêu lang cao, có thể dễ hiểu ý người cưỡi, nên khống chê còn dễ dàng
hơn cưỡi ngựa nhiều.
Nam Cung Tứ cười nói: “Thế nào? Chạy một vòng nhé?”
“Ở đây đi đâu cũng được sao?”
“Đâu cũng được, sau núi Lâm Uyển và giáo trường Khiếu Nguyệt, tuỳ ý
đi.”
Mặc Nhiên cười nói: “Muốn đua sao?”
“Tới một ván đi.” Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua Nam Cung Tứ cưỡi yêu
lang cùng Tống Thu Đồng, thầm nghĩ đây là cơ hội giúp tình cảm vợ chồng
tăng tiến, vui vẻ đồng ý.
Nam Cung Tứ cười bỏ lắc tay linh thạch trên cổ tay xuống, nói: “Nếu vậy,
chúng ta chạy tới hồ cam tuyền phía Bắc Lâm Uyển, bắt năm con cá mú,
người chạy về tới đầu tiên sẽ thắng, vòng này coi như là tiền cược, thế
nào?”
“Thất tinh linh thạch liên, Nam Cung công tử ra tay thật hào phóng.”
“Ngàn kim khó mua được chút vui vẻ của ta.” Nam Cung Tứ kéo dây
cương, lại cúi đầu nói với Tống Thu Đồng, “Nàng ngồi vững, cẩn thận kẻo