HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1321

mùa đông vẫn có quýt ăn không thiếu, lá cây xanh biếc, giấu đi vô số trái
cam căng mọng, trong gió cũng mang theo mùi quýt.
Vững vàng đáp xuống đất, Sở Vãn Ninh nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi
này đúng là vùng đất thiêng tốt cho điều dưỡng.”
Mặc Nhiên giữ yêu lang hắc trảo, đi tới, cười hỏi: “Nếu sư tôn thích, về Tử
Sinh Đỉnh cũng trồng thật nhiều cây ăn quả, một năm bốn mùa dùng linh
khí nuôi, muốn ăn thì hái.”
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, không bày tỏ ý kiến, đi đến bên hồ, giơ tay triệu
hoán Thiến Vấn.
Mặc Nhiên thấy không đúng lắm, ngăn y lại: “Làm gì thế?”
“Bắt cá.”
“… Sư tôn không phải là muốn, bắt hết cá trong hồ lên đó chứ.”
“Nghĩ cái gì thế.” Sở Vãn Ninh lườm hắn, gạt tay thả dây liễu kim sắc
xuống hồ, sau đó chỉ nhìn mặt hồ nhàn nhạt nói, “Các ngươi có ai chán
sống? Nguyện mắc câu người.”
Lặp lại như vậy ba lần, Sở Vãn Ninh thu Thiên Vấn về, ánh vàng rực rỡ
trên lá, thế mà thật sự có mấy con cá mè không còn gì luyến tiếc nữa đang
phun bong bóng.
Sở Vãn Ninh nhìn nhìn, quay lại hỏi Mặc Nhiên: “Hắn muốn cá mú phải
không?”
“Vâng.”
“… … Ngươi có biết cá mú trông thế nào không?” Sở Vãn Ninh nói, cảm
thấy hỏi vậy quá vòng vo, dứt khoát nâng Thiên Vấn lên, để mấy con cá
câu được cho Mặc Nhiên xem, “Trong đám này, có không?”
“… Vẫn để ta bắt giúp sư tôn đi.”
Mặc Nhiên bắt mười con cá, chia ra để vào túi càn khôn bên cổ hai yêu
lang, Sở Vãn Ninh đem mấy con cá “không muốn sống nữa” nãy câu được,
thả xuống nước, vừa thả vừa nhàn nhạt nói: “Nhân sinh khổ đoản, làm
phiền chư quân rồi, chịu thêm một thời gian nữa ha.”
Nghe thấy câu như thế, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy nam nhân này thực buồn
cười, lại thực đáng yêu, hắn thả xong con cá mú cuối cùng, xoay người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.