“Vương Tiên Quân, đã lâu không gặp, hôm nay may mắn gặp được, ồ, đây
không phải là Tiểu Mạn Đà sao? Đã lớn như vậy rồi, đến đây, Tiết Mông,
mau đến chào hỏi Vương bá bá.”
Tiết Mông không tình nguyện mà đi qua, mở miệng nói:” Chào Vương đại
bá.”
Tiết Chính Ung đánh vào gáy hắn một cái, trên mặt mỉm cười, lại nghiến
răng nghiến lợi nói:” Là Vương bá bá, không phải Vương đại bá.”
“Hahaha, đều giống nhau, quả nhiên là thiên chi kiêu tử, rất tuấn tú, sinh ra
rất giống ngươi đó lão Tiết, ngươi thật may mắn đó.”
Thường xuyên qua lại, Tiết Mông bị xô đẩy cùng “Tiểu Mạn Đà” đi dạo
trong hoa viên, đúng là nhị tám phương hoa, cả người lại có chút thanh
lãnh, sóng vai đi cùng Tiết Mông một lúc, liền nói:” Trưởng bối muốn
chúng ta cùng đi ra ngoài, có ý tứ gì, Tiết công tử cũng hiểu rõ.”
“Ừ.”
“Nhưng ta nói trước, có thể cùng tản bộ, như tính cách Tiết công tử như
vậy, ta thật sự không thích. Cho nên ngươi cũng đừng có suy nghĩ gì.”
“Hả… Gì cơ?”
Tiết Mông chấn kinh rồi, hắn bỗng dừng chân, sắc mặt đen lại, chờ Tiểu
Mạn Đà.
Hoa dại nhỏ kia nâng cằm, bộ dáng ngạo mạn, rất thị uy mà nhìn Tiết
Mông, lãnh đạm nói:” Trong lòng ta đã có người khác, cho dù ngươi rung
động với ta….”
“Ngươi có bệnh à?” Tiết Mông hỏi:”Ta?” Hắn chỉ vào bản thân mình,
khuôn mặt giật giật kinh ngạc:” Rung động với ngươi?”
“Nếu không vì sao ngươi lại kéo ta tới đường mòn hoang vắng? Không
phải là trong lòng ngươi có quỷ sao?”
“Taị sao ngươi không nói là trong đầu ngươi suy nghĩ linh tinh?”
Tiết Mông nóng tính liền nổi giận đùng đùng, trong mắt ánh lên tia lửa,
không nhịn được lặp lại:”Ta thích ngươi? Ta thích ngươi? Ta—-“
“Ngươi nói thích ta nhiều như vậy làm gì? Ngươi là cái đồ bệnh hoạn!”
Tiểu Mạn Đà rất cương liệt dậm chân, vừa ngẩng đầu lên liền tát Tiết Mông
một cái.