HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 135

“Phong” bẻ gãy nghiền nát, đột ngột làm ngọn cỏ mọc trên đất, cũng không
may mắn thoát khỏi.
Lấy Sở Vãn Ninh làm trung tâm tạo thành gió lốc toả ánh kim lộng lẫy loá
mắt, nhất thời trời đất xám xịt, cát bụ mù mịt. Quan tài cũng được, người
chết cũng thế, đều trở thành ngọn cỏ cuốn trong gió lốc.
Bị cuốn vào, bị Thiên Vấn xoay tròn cắt nhỏ.
Cắt thành hàng vạn mảnh nhỏ… …
Đến khi tất cả ngừng lại, chung quanh Sở Vãn Ninh đã không còn một
ngọn cỏ, hoang vắng trống trải.
Trừ một mình y đứng côi cút, cát phục tươi đẹp, tựa như hoa sen đỏ mới
nở, như hoa lạc hải đường, thì chỉ còn bạch cốt vỡ nát đầy đất, và “Thiên
Vấn” len lỏi ánh kim đáng sợ.
Xem ra, ngày thường Sở Vãn Ninh đánh chúng đệ tử vẫn là thập phần
khách khí.
Nhìn y như vậy, nếu y muốn, nói đem toàn bộ đệ tử ở Thiện Ác Đài nghiền
thành xương thành tro trong nháy mắt, cũng không phải không thể.
Ánh kim biến mất.
Thiên Vấn hoá thành đốm nhỏ như sao trời, tiến nhập vào trong tay Sở Vãn
Ninh.
Y bình ổn hô hấp, nhíu mày, chịu cơn đau từ bả vai, từ từ đi tới chỗ các đồ
đệ.
“Sư Muội sao rồi?”
Đi tới bên cạnh bọn họ, Sở Vãn Ninh ẩn nhẫn, hỏi.
Mặc Nhiên cúi đầu nhìn Sư mỹ nhân hôn mê trong lòng, vẫn chưa tỉnh, hơi
thở yếu ớt, mặt lạnh băng. Cảnh tượng này quá quen thuộc, là nỗi sợ của
Mặc Nhiên sinh tử cũng không thoát được.
Lúc trước Sư Muội cũng nằm trong lòng hắn như vậy, dần dần, không còn
thở nữa…
Sở Vãn Ninh chạm tới, xem xét động mạch của Trần phu nhân và Sư Muội,
trầm thấp: “Hả? Sao lại trúng độc nặng như vậy?”
Mặc Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Trúng độc? Không phải người nói
không sao ư? Người không phải nói, bọn họ chỉ bị hôn mê sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.