HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 136

Sở Vãn Ninh cau mày: “Mùi hương trong ảo cảnh của Quỷ Tư Nghi, chính
là một loại độc. Ta tưởng bọn họ chỉ trúng một ít, không ngờ họ trúng độc
nặng như vậy.”
“… …”
“Trước tiên đưa họ về Trần trạch.” Sở Vãn Ninh nói, “Giải độc không khó,
không chết là được.”
Giọng y nói chuyện lãnh đạm, không chút gợn sóng, tuy ngày thường Sở
Vãn Ninh vẫn nói chuyện như thế, nhưng bây giờ nghe vậy, làm người cảm
thấy y nhẹ nhàng bâng quơ, không để ý lắm.
Mặc Nhiên bỗng nhớ tới bão tuyết năm ấy, hắn quỳ gối trên nền tuyết, ôm
Sư Muội đang dần yếu đi trong lòng. Nước mắt đầy mặt hắn, khàn cả giọng
cầu xin Sở Vãn Ninh quay đầu lại nhìn, liếc mắt nhìn đồ đệ y một cái, cầu
Sở Vãn Ninh đưa tay, cứu một mạng của đồ đệ y.
Nhưng Sở Vãn Ninh khi đó nói thế nào?
Cũng là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, âm điệu không chút gợn sóng.
Cứ vậy, cự tuyệt lần duy nhất Mặc Nhiên quỳ xuống cầu xin người khác.
Trong bão tuyết, người trong lòng cũng dần dần lạnh lẹo như tuyết rơi trên
vai, chạm lên lông mày.
Một ngày đó, Sở Vãn Ninh tự tay giết chết hai đồ đệ.
Một Sư Minh Tịnh y có thể cứu, nhưng lại không cứu.
Một Mặc Vi Vũ quỳ trên nền tuyết, đau khổ tâm cũng chết theo.
Trong lòng chợt lo sợ không yên, bạo ngược, như con rắn len lỏi ngoan độc
không cam lòng lại cuồng bạo.
Nháy mắt hắn bỗng muốn bóp chặt cổ Sở Vãn Ninh, lột đi lớp mặt nạ nguỵ
trang người, để lộ ra ác quỷ dữ tợn, là lệ quỷ đến từ kiếp trước, hung hăng
cắn xé y, chất vấn y, lấy mạng y.
Trả cho hai đồ đệ trên nền tuyết, mạng sống yếu ớt.
Nhưng nâng mắt, đột nhiên dừng trên vai đầy máu tươi của Sở Vãn Ninh.
Dã thú gầm lên kia bỗng im bặt.
Hắn không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm mặt Sở Vãn Ninh, là ánh mắt cừu
hận, Sở Vãn Ninh không nhìn thấy. Lát sau, hắn lại cúi đầu, nhìn gương
mặt tiều tuỵ của Sư Muội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.