HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 138

chịu đựng ra vẻ bình tĩnh thế nào, hay phong bế huyết mạch ra sao, không
đến mức mất máu hôn mê, y cũng vẫn là người.
Cũng vẫn sẽ đau… …
Nhưng mà đau thì làm sao.
Y bước về phía trước, vạt áo cưới bay toán loạn.
Nhiều năm qua, mọi người kính sợ y, không dám đứng bên cạnh y, sẽ
không có ai quan tâm y. Y đã quen từ lâu rồi.
Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn.
Từ đầu đến chân không ai thích, sinh tử đau khổ không người để ý.
Y từ nhỏ giống như, không cần người khác nâng, không cần dựa vào cái gì,
cũng không cần ai làm bạn.
Nên không cần phải kêu lên đau đớn, khóc, càng không cần. Quay về tự
mình băng bó vết thương, cắt hết thịt thối, bôi thuốc trị thương là được rồi.
Không ai quan tâm y cũng không liên quan.
Dù sao, y vẫn luôn một mình như vậy. Nhiều năm qua, vẫn khá tốt. Y tự
chiếu cố bản thân.
Vào cửa lớn Trần gia, còn chưa vào sân, đã nghe thấy tiếng thét chói tai tê
tâm liệt phế.
Sở Vãn Ninh mặc kệ miệng vết thương bị vỡ, lập tức xông vào– Chỉ thấy
Trần lão phu nhân tóc tai bù xù, hai mắt nhắm chặt, đuổi theo con trai và
trượng phu của mình trong, chỉ có tiểu nữ Trần gia bị ngó lơ, nàng hoảng
sợ đứng bên cạnh, nhỏ bé cuộn tròn, phát run.
Thấy Sở Vãn Ninh vào, Trần viên ngoại cũng con út của lão nhào tới y
thảm thiết kêu to: “Đạo trưởng! Đạo trưởng cứu mạnh!”
Sở Vãn Ninh che bọn họ sau lưng mình, nhìn qua đôi mắt nhắm chặt của
Trần phu nhân, cả giận nói: “Không phải bảo các người canh bà ta, không
để bà ta ngủ sao!”
“Canh không được! Thân thể bà ấy không tốt, ngày thường đều ngủ sớm,
các người vừa đi, bà ấy lúc đầu còn cố gắng, sau nhịn được buồn ngủ, liền
nổi điên! Miệng la hét… Hét…”
Trần viên ngoại trốn sau lưng Sở Vãn Ninh run rẩy, không chú ý tới đạo
trưởng mặc cát phục, cũng không để ý miệng vết thương dữ tợn của Sở Vãn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.