HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 150

Không ai tin nàng, tuy rằng Hạ Tu giới loạn không thể tả, nhưng trấn Thải
Điệp là ngoại lệ, dân trong trấn hiền lành dân dã, đêm không cần đóng cửa,
nói nửa đêm có người thân đầy máu chạy tới? Ai tin nổi.
Đôi tay nhỏ của La Tiêm Tiêm bị đánh da tróc thịt bong.
Người Trần gia đều lạnh lùng nhìn, chỉ có đứa con trai lớn nhất, kéo áo
mẫu thân, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Mẫu thân hắn không để ý tới hắn, hắn không có cách khác, đoan chính
nhăn lại khuôn mặt nhỏ, không đành lòng đứng cạnh, không muốn xem
tiếp.
Buối tối, La Tiêm Tiêm không dám về phòng, ngồi dưới mái hiên, vô cùng
đáng thương chịu phạt.
Cha nàng là người đọc sách, nhưng thể chịu nổi việc ăn cắp, hơn nữa sống
cổ hủ, để tâm mấy chuyện nhỏ, nói với ông cũng vô ích, không nghe giải
thích.
La Tiêm Tiêm nhịn đói một ngày rất mệt, chợt có tiếng gọi nàng rất nhỏ:
“La gia muội muội.”
La Tiêm Tiêm quay đầu, trên tường đất thò ra một cái đầu, là đại nhi tử
Trần gia Trần Bá Hoàn muốn xin giúp nàng.
Trần Bá Hoàn ngó không thấy ai, trèo qua tường đất, trong ngực có một cái
màn thầu còn nóng, nói mấy câu, nhét vào tay nàng.
“Ta thấy muội đứng ở bên tường cả ngày rồi, cũng chưa ăn gì. Cho muội
một cái màn thầu, ăn nhanh đi.”
“Ta…” La Tiêm Tiêm dễ ngại, ở đây vài tháng, cũng không cùng ca ca
hàng xóm nói chuyện mấy câu, giờ đột nhiên đứng gần hắn như vậy, không
khỏi lui hai bước, đầu đụng vào tường. Lắp bắp nói: “Ta không nhận
được… Cha không cho ta… Ông ấy nói…”
Nói năng lộn xộn nửa ngày, không nói được câu hoàn chỉnh.
Trần Bá Hoàn nói: “Ai nha, cha muội cả ngày sẽ nguôi giận thôi, hổ dữ
không ăn thịt con, muội lo về ông ấy nhiều làm gì? Muội đói như vậy, sẽ
đói ngất đấy, ăn đi, không ăn nguội mất.”
Màn thầu trắng tinh, tròn trịa, bên ngoài hơi toả nhiệt.
La Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn một lát, nuốt nước miếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.