HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 148

La Tiêm Tiêm nhắm hai mắt nức nở. Nàng sợ kẻ điên này nổi hứng, giống
như trái cây móc hai mắt nàng ra.
Nhưng thanh niên không móc.
Chỉ lạnh lùng sâu kín nói với nàng: “Ngươi không phải dạy ta một câu
không ham phú quý, nghèo hèn không thể rời sao? Đại ca ca cũng có một
câu, muốn nói cho ngươi.”
“Ô…”
“Ngươi mở mắt.”
La Tiêm Tiêm nhắm chặt hai mắt. Thanh niên cười, nghẹn ngào nói:
“Không ai móc mắt ngươi, mở ra!”
“… Ngươi cho rằng không mở ta không móc mắt ngươi được sao?”
La Tiêm Tiêm mở to mắt tròn xoe, lông mi dài run rẩy, nước mắt rơi xuống,
trên mặt là vẻ sợ hãi và đáng thương, không biết chỗ nào lấy lòng thanh
niên không rõ lai lịch, hắn bỗng buông tay nhé má nàng, để giữa không
trung, sau đó nhẹ nhàng, xoa đầu nàng.
Hắn nhìn mắt nàng chăm chú, khoé miệng hiện một tia cười run rẩy, bảy
phần vặn vẹo, hai phần dữ tợn, một phần thống khổ.
Hắn nói: “Lâm Nghi có nam nhi, hai mươi tâm đã chết.”
Nói xong xoay người, đi vào bóng tối, dần biến mất.
Chỉ còn đất hỗn độn, nói có người như vậy, đêm khuya người đầy máu, đã
đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.