HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1536

Hắn cuối cùng, chỉ vụng về, gắt gao lấy tay Sở Vãn Ninh, hắn không chịu
nổi mà nói: “Có, có đó.”
Có người thích người. Ta thích người.
Có kẻ muốn người, người cũng có kẻ mong, đừng tự ti như vậy, đừng ngốc
như vậy, biến mình là tốt nhất tốt nhất, thành không đáng một đồng như
vậy. Đồ ngốc.
Sở Vãn Ninh ngốc.
Ta thích người đó.
Qua thật lâu, Mặc Nhiên hỏi y: “Vậy còn người?”
“… Cái gì?”
Mặc Nhiên rủ mi, lông mi rào rạt: “Ta… Ta ngốc như vậy, không hiểu
chuyện như vậy, không đáng tin như vậy, ta… Ta còn làm rất nhiều điều sai
không thể tha thứ nổi.”
Hắn dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Người sẽ thích ta chứ?”
Sở Vãn Ninh vốn đã ngẩng mặt lên, vừa nghe hắn nói vậy, đối diện với đôi
mắt ôn như đen như mực, không ngờ lại tâm hoảng ý loạn, cũng không biết
lấy sức từ đâu, đột nhiên rút tay đi, quay mặt sang chỗ khác.
Y không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Không khẳng định, cũng chẳng phủ định.
Nhưng Mặc Nhiên thấy rõ bên tai Sở Vãn Ninh ửng đỏ, ửng đỏ tới cần cổ
hoa chi tú lệ.
“Túi gấm kia…”
“Đừng nói.” Sở Vãn Ninh bỗng rầu rĩ lên tiếng, cả mặt đỏ bừng, “Không
cho nói.”
Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh đỏ mặt không cam lòng, dáng vẻ phẫn nộ lại
mờ mịt, ánh mắt có nước chảy qua, ánh trăng chiếu rọi.
Hắn ngồi tới bên, một lần nữa vươn tay, nắm lấy tay Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh đang run, tay Mặc Nhiên cũng run lên, hắn cẩn thận nắm tay
Sở Vãn Ninh, sau đó nhất nhất chồng lên, dùng cách không thể từ chối——
Mười ngón đan xen, lòng bàn tay dán sát.
Mặt Sở Vãn Ninh đỏ lên, càng né mặt đi.
Giờ, lại không còn tránh né hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.