HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1557

quanh thổi vù vù, sóng đập mạnh lên bờ biển, mọi người đều bị thổi đến
không mở mắt ra được, vội cúi đầu, hoặc lấy tay áo che mặt lại.
Sở Vãn Ninh híp mắt, đuôi ngựa cùng y phục rộng đều bị gió thổi bay phần
phật. Chờ kim quang dừng lại, mọi người nhìn quanh, lại không thấy tiểu
long kia đâu, bờ biển im ắng, chẳng có gì.
“Hả? Có thấy gì đâu?”
Có đứa nhỏ kinh ngạc, lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng cưỡi mây ầm ầm
trên đầu, tiếng gầm to thanh chấn cửu tiêu, biển giận ầm ầm, gió thổi lồng
lộng.
Mọi người kinh ngạc sợ hãi ngẩng đầu lên, mấy phần yên tĩnh, bỗng nhiên,
sau tầng mây dày đặc lộ ra một con rồng lớn, mắt giận dữ trợn lên, móng
vuốt hùng dũng, râu to cứng rắn như cổ thụ trăm năm, nó bay giữa tầng
mây, uy vũ sinh phong, đột nhiên hướng về phía trước, sau đó bỗng phi
xuống đất——!
Gió nổi lên tứ phía.
“Úi!”
“Oa!”
Đứa trẻ mất cha mẹ bị doạ sợ, vẫn quen khóc lóc gọi cha, Mặc Nhiên vội
bé nó lên, nhỏ giọng an ủi.
Sở Vãn Ninh cũng không nghĩ tới mình lại doạ trẻ con, ngẩn ra một lúc,
thấy cự long hạ xuống, lập tức bảo: “Ngươi từ từ chút.”
“Gừ?”
Cự long to lớn không gì sánh được, thế mà phát ra tiếng hừ hừ ngờ nghệch,
sau đó phịch một tiếng đáp xuống bãi đá, từ từ rủ thân mình xuống.
Cự long này thấp phần to lớn, ngồi trên nó không khác gì ngồi trên đất là
bao, cũng khó trách Sở Vãn Ninh không thích ngự kiếm, nhưng lại chịu
cưỡi rồng.
Mặc Nhiên cố ý muốn để Sở Vãn Ninh thoải mái một chút, vỗ vỗ đứa nhỏ
trong lòng: “Đệ có muốn cùng vị ca ca kia, cưỡi Hàm Chúc Chi Long
không?”
Đứa nhỏ lại không muốn, chôn mặt bên vai Mặc Nhiên, nhỏ giọng nói:
“Nói nhỏ cho huynh, ta không thích huynh ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.