HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1614

Áo lót bị kéo ra, Sở Vãn Ninh vẫn chưa thích ứng với không khí lạnh, đã
cảm thấy Mặc Nhiên rời xuống, hôn cổ y, rồi hôn lên xương quai xanh,
ngậm lấy ngực y, ướt át nóng bỏng…
Sở Vãn Ninh thấp thấp thở dốc, ngửa cổ ra sau, cảm thấy vừa thẹn vừa kích
thích.
Y đỏ mặt, may mà quanh mình rất tối, y không muốn Mặc Nhiên thấy mặt
y đỏ, nên y nhẹ giọng nói: “Cửa sổ…”
“Gì cơ?”
Mặc Nhiên mơ hồ ngẩng đầu, rũ mắt nhìn Sở Vãn Ninh, ánh mắt ướt át.
Hắn vốn muốn nghe Sở Vãn Ninh nói rõ, lại liếc mắt một cái, da đầu đã tê
rần, máu điên cuồng chảy, hắn không ngăn được ái dục hung mãnh, hôn y,
vuốt ve y, lại ôm hôn thật lâu, mới thở hổn hển buông môi Sở Vãn Ninh ra,
vẫn không tha, lại hôn phớt lên, khàn khàn nói: “Gì cơ?”
“… Cửa sổ …” Tim Sở Vãn Ninh loạn nhịp, y không biết nên làm gì để thở
bình thường sau nụ hôn dài, nên đầu vẫn choáng váng, “Ngươi còn chưa
đóng cửa sổ.”
Mặc Nhiên đóng cửa sổ lại.
Chút ánh sáng cuối cùng bị ngăn lại bên ngoài, trong phòng tối đen, dục
hoả càng đốt người, Mặc Nhiên cảm thấy máu toàn thân mình đều sôi sục.
Bọn họ vụng về vuốt ve nhau, ngã lên giường, giường đã lâu năm chưa sửa,
phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề. Mặc Nhiên không cho Sở Vãn Ninh kịp phản
ứng, đã đè lên người Sở Vãn Ninh, cởi y phục hỗn loạn, áo lót trắng tinh.
Hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh dưới thân hắn run lên nhè nhẹ, giống như lần
đầu tiên làm tình của họ ở kiếp trước, cho dù cố khắc chế, Sở Vãn Ninh vẫn
run rẩy, run rất nhẹ, y không khống chế được.
Mặc Nhiên trìu mến lại đau lòng, hắn nâng mặt Sở Vãn Ninh lên, hôn y, mi
mắt, môi, cằm.
Hắn thì thầm bằng giọng khàn khàn bên tai y: “Đừng sợ…”
“Ta không sợ… Không hề sợ…”
Mặc Nhiên cầm bàn tay nhỏ bé run rẩy của y, mười ngón giao triền cùng
hắn, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai Sở Vãn Ninh, hắn trấn an y:
“Giao cho ta… Ngoan… Không sao đâu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.