HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1612

làm mình có vẻ càng bẩn hơn, càng sâu, tự sa ngã, hận không thể biến cả
xương cốt mình thành màu đen.
Hắn đến điểm cuối, liền sẽ không khát vọng ánh sáng, hy vọng cứu rỗi xa
vời, liền sẽ không cả gan muốn ôm chặt người nọ như ánh lửa cuối cùng
trên thế gian nữa.
Cực tốt.
Nhưng sao còn chưa từ bỏ ý định.
Cho dù nói mình không lưu luyến như thế nào, không quyến luyến, nói
mình, sinh mệnh đã mất hy vọng, thế gian toàn bóng tối, vẫn sẽ phong vũ
phiêu diêu trong Vu Sơn Điện, trong rối rắm và dày vò, vươn ra móng vuốt
run rẩy, đột nhiên siết chặt cổ Sở Vãn Ninh, đè trên kim thạch lạnh như
băng, đè trên đá xanh lạnh lẽo trên đài, trên giường đệm hỗn loạn, trên nền
tuyết, trong suối nước nóng, thậm chí là trên cao toà trong triều, từ đường ở
miếu thời, ở nơi trang nghiêm túc mục nhất vốn phải dâng lòng tôn kính.
Vấy bẩn y.
Nhìn mặt y, hôn lên cổ y, gương mặt, môi, gọi tên của y.
Xé rách y.
Kỳ thật khi đó, Sở Vãn Ninh cũng muốn màn đêm, muốn tắt đèn đi.
Một chút ánh sáng đều không muốn có.
Nhưng khi ấy Sở Vãn Ninh không nói, cái gì cũng không chịu nói, yêu cầu
nào cũng không muốn đưa ra.
Nghĩ tới, có lẽ tám năm giam lỏng y, Sở Vãn Ninh từ lúc bắt đầu tới cuối
cùng, chỉ thỉnh cầu hắn đúng hai chuyện.
Điều kiện đầu tiên, là khi bước vào Vu Sơn Điện, thỉnh cầu hắn, tha cho
Tiết Mông.
Thứ hai, là trước khi vĩnh ly nhân thế, thỉnh cầu hắn, tự tha cho mình.
Nếu không phải ý lạnh tâm tro, sao lại như vậy…
Mặc Nhiên buông đá đánh lửa xuống, hồi lâu không nói gì.
Lâu đến mức Sở Vãn Ninh hơi thả lỏng cơ thể thì khẩn trương mà cứng đờ,
lâu đến mức Sở Vãn Ninh nhẹ giọng hỏi hắn: “Sao vậy?”
Mặc Nhiên nói: “… Không có gì.”
Tiếng nói ôn nhã, ẩm ướt, dấp dính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.